Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Rồng đen hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, nếu tôi có thể cứu người mà cậu muốn cứu thì sao?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Ông cũng không biết tình huống của người mà tôi muốn cứu như thế nào, ông có thể cứu được ư?”  

 

Rồng đen tức giận nói: “Nhóc con, tôi là thần thú!”  

 

“Người mà cậu muốn cứu là con người đúng không?”  

 

“Không sai!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Rồng đen vô cùng cao ngạo: “Vậy thì đúng rồi, cho dù con người bị thương như thế nào”.  

 

“Trúng độc, hoặc là thọ mệnh khô kiệt”.  

 

“Chỉ cần một giọt máu của tôi là có thể khả khôi phục, gia tăng mấy chục ngàn năm thọ mệnh”.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Máu rồng có tác dụng có lớn như vậy ư?”  

 

“Nếu đan điền bị hao tổn cũng có thể chữa trị sao?”  

 

“Ha ha”.  

 

Rồng đen cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn anh.  

 

Căn bản lười giải thích!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực, không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Nhóc con, đây là rồng! Thần thú đó!”  

 

“Một giọt máu có thể đắp lại cả cơ thể!”  

 

“Đừng nói là đan điền bị phế đi, cho dù là cả người bị phế đi, chỉ cần còn lại một hơi, máu rồng đều có thể cứu sống được!”  

 

“Cậu đã quên mất trái tim rồng mà cậu lấy được kia sao, nó đã giúp cơ thể cậu tăng lên khủng bố như thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh thuận miệng nói một câu: “Hình như cũng không tăng lên nhiều lắm”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả giận nói: “Nhóc con, nếu không phải nhờ máu rồng tăng lên, cậu cho rằng cơ thể cậu có thể chịu đựng được lực lượng tôi bộc phát ra sao?”  

 

“Toàn bộ đều là dựa vào máu rồng và cường độ cơ thể cậu, mới có thể làm cho tôi bùng nổ, giết được kẻ địch mạnh hơn mấy cảnh giới”.  

 

“Nếu là người bình thường, bản tháp vừa mới bùng nổ, thân thể hắn ta đã không chịu nổi mà nổ mạnh rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.  

 

Thì ra là thế!  

 

Ngay sau đó.  

 

Ánh mắt anh ngưng tụ lại: “Rồng đen, nếu đã như vậy, tôi cần của mười giọt máu của ông!”  

 

Ánh mắt rồng đen có chút khinh thường, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con loài người, cậu coi máu của tôi là cải trắng sao?”  

 

“Mười giọt? Ha ha, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Không cho? Vậy tôi đi đây”.  

 

“Nhưng mà tôi nói trước, tôi chỉ cho ông cơ hội lần này, ông hãy suy nghĩ cho kỹ!”  

“Lựa chọn cho tôi mười giọt máu, hoặc là tôi sẽ lập tức rời đi”.  

 

Sắc mặt rồng đen trầm xuống: “Nhóc con loài người, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ cho cậu mười giọt máu chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thứ nhất, ông phát ra tiếng rồng gầm để thu hút tôi đến đây, chẳng lẽ chỉ để chơi thôi sao?”  

 

“Thứ hai, ông bị trận pháp bao vây, không thể rời đi, chắc cũng cần trợ giúp đi?”  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement