Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

Đi xuống tầng rồi đi qua đó, chắc chắn là không kịp.  

 

Diệp Bắc Minh đi thang máy lên thẳng sân thượng.  

 

Mấy bảo vệ đang tuần tra.  

 

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đi đến: “Nhà hàng cấm khách hàng lên sân thượng, mời anh xuống ngay lập tức”.  

 

Diệp Bắc Minh không thèm để ý những người bảo vệ này, bước một bước lao ra.  

 

Đến sát mép sân thượng, nhảy vụt lên.  

 

“Vãi!”  

 

“Nhảy lầu rồi!”  

 

Mấy tên bảo vệ đều sợ ngẩn người, lao đến bên rìa sân thượng nhìn xuống phía dưới.  

 

Ấy?  

 

Anh ta đâu rồi?  

 

Một bảo vệ trong đó chỉ tay về phía đối diện, hàm răng run lập cập: “Đang.. đang... đang ở tòa nhà đối diện!”  

 

“Cái gì?”  

 

Mấy tên bảo vệ kinh hãi nhìn qua.  

 

Nhìn thấy trên sân thượng tòa nhà đối diện có một bóng người mau chóng rời đi.  

 

Tất cả mọi người đều trố mắt, tê dại da đầu.  

 

Có còn là người không? Hai tòa nhà ít nhất cũng cách nhau hai trăm mét.  

 

Chỉ một cú lấy đà đã nhảy qua đó?  

 

Nếu tham gia thế vận hội Olympic, chẳng phải sẽ trực tiếp đoạt quán quân sao!  

 

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đến bên ngoài một căn phòng.  

 

Cánh cửa đóng hờ, đẩy nhẹ một cái là mở, bên trong trống không.  

 

Không có một ai!  

 

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Vừa nãy lỡ mất ba phút với Nhược Giai, hắn chạy mất rồi”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn do dự: “Cậu nhóc, thực ra cậu muốn tìm được người theo dõi cậu cũng không phải không được”.  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Ông làm được hả?”  

 

“Đương nhiên là được”.  

 

“Làm thế nào?”  

 

“Cậu tìm một lượt trong phòng này xem có dấu vết của kẻ đó không”.  

 

“Được”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trong phòng.  

 

Anh nhìn thấy một vài đầu thuốc lá ở trong thùng rác bên cạnh cửa sổ!  

Có đến ba bốn cái.  

 

Có lẽ là người Đông Doanh theo dõi anh đã hút thuốc ở đây.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rạch đầu ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu lên trên”.  

 

Advertisement
';
Advertisement