Thực ra bên trong có càn khôn!
Cho dù Diệp Nặc chảy cạn máu, cũng không thể nào trút đầy bình!
“Sắp rồi, sắp ròi... nhóc con tiếp tục đi!”, ôn ta nói như mê hoặc: “Mẹ của mày sắp được cứu sống rồi!"
“Chẳng lẽ mày không muốn viên đan dược này sao?” “Ừm... được..”, Diệp Nặc gật đầu.
“Nặc Nhi, đừng! Mau dừng lại!", Diệp Bắc Minh gầm lên. Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cuối cùng, trong cơ thể Diệp Nặc không chảy ra giọt máu tươi nào nữa.
Vẫn chưa đầy bình ngọc!
“Chú à, Nặc Nhi hết máu rồi... cầu xin chú cứu mẹ..”, Diệp Nặc ngẩng đầu.
Trong đôi mắt vốn ngây thơ rạng rỡ, toàn là tia máu và cầu xin.
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng: “Hết cách rồi, chúng ta đã nói là phải làm đầy bình ngọc!”
“Mày không trút đầy được, tao không thể cứu mẹ của mày!"
Nói xong, ông ta liền cất đan hộ tâm màu đỏ đi. Rồi cầm bình ngọc, quay người bỏ đi.
“Đừng!”
Diệp Nặc kêu thảm một tiếng, xông lên ôm lấy chân của người đàn ông trung niên: “Cứu mẹ tôi đi...”
“Cút ra, con bé chết tiệt!”
Người đàn ông trung niên đá bay Diệp Nặc, Phập” một tiếng va lên bức tường ẩm ướt.
Mấy người quay người định bỏ đi.
Diệp Nặc lại bò lên, tóm lấy mắt cá chân của ông ta: “Chú à, tôi cầu xin chú cứu mẹ tôi...”
“Ừm?"
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Con bé chết tiệt này đã chảy cạn máu tươi, lại có thể trụ được lâu như vậy?”
“Tiếc là con bé này chưa đến sáu tuổi, không thể kiểm tra căn cốt của nói”
“Nếu không tao thực sự muốn xem, rốt cuộc nó có căn cốt gì"
“He he, chủ nhân, tôi có một cách”, tên râu cá trê bên cạnh cười.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn: “Cách gì?”
Tên râu cá chê cười nói: “Lực sinh mệnh của nó mạnh mẽ như vậy, hay là đưa nó về đào tạo thành một huyết nô!”
“Trước khi nó sáu tuổi, chúng ta cố thể lấy máu quý trong cơ thể của nó không giới hạn!”
“Đợi sau khi nó được sáu tuổi, rồi lại thử căn cốt!”
“Nếu căn cốt nghịch thiên, không chừng có thể trở thành lư đỉnh của mấy cậu ấm gia tộc đấy!”