Ngư Thất Tình bất giác thất vọng.
Rất muốn nói một câu, anh không hỏi làm sao biết tôi không đồng ý chứ?”
Lão tổ nhà họ Ngư suy nghĩ một lúc: “Thôi vậy, cậu không ở rể nhà họ Ngư cũng được!”
“Chúng ta mỗi lên nhường một bước, bây giờ hai người lập tức động phòng!”
“Chỉ cần cho Thất Tình sinh một nam một nữ là được!”
Ngư Thất Tình hoàn toàn ngẩn người: “Lão tổ, liệu có quá nhanh không...”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, không nhịn được truyền âm: “Tiểu tháp, người của thần giới đầu cởi mở như vậy sao?”
“Ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Lão già này nhìn trúng huyết mạch của cậu, muốn cậu để lại giống nòi!”
Diệp Bắc Minh kêu gào: “Tôi không phải là ngựa giống Quả quyết từ chối lão tổ nhà họ Ngư! “Tiền bối, ông đổi điều kiện đi!”
Lão tổ nhà họ Ngư hơi tức giận: “Nhóc thối, dù thế nào cậu cũng không muốn phải không?”
“Được, đã như vậy, tôi sẽ nói điều kiện cuối cùng, chỉ cần cậu còn sống một ngày thì không được để căn cơ của nhà họ Ngư bị lung lay!”
“Nếu có người hoặc thế lực muốn làm hại nhà họ Ngư, cậu phải ra tay vì nhà họ Ngư vô điều kiện!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông!”
“Hừ! Không biết tốt xấu!”
Lão tổ nhà họ Ngư hừ một tiếng, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Vì vậy, bầu không khí trong thủy lao hơi ngượng ngập.
Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Thất Tình: “Cô Ngư, việc đó... cô đừng hiểu lầm..”
Ngư Thất Tình rất thất vọng, cười khổ gật đầu: “Tôi biết, anh Diệp không thích tôi!”