Diệp Bắc Minh giât khóe miệng: “Hỏng rồi, lần này giải thích không rõ ràng rồi”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu nhóc, bất kể cậu đi đến đâu cũng để lại món nợ đào hoa
Diệp Bắc Minh läc đầu, đưa tay tóm về phía khe nứt bức tường bên cạnh!
Một luồng sức mạnh tấn công đến.
Thạch Trung Hổ thoi thóp thở bị ném ra!
Giọng nói gần như vô tình lạnh như băng vang lên: “Biết tại sao không giết ông không?”
Sắc mặt Thạch Trung Hổ đầy sợ hãi, ông ta chết cũng không ngờ tên nhóc vừa từ hạ giới lên lại khủng bố như vậy: “Cậu Diệp, tiểu nhân không bi:
Diệp Bắc Minh nhả ra bốn chữ: “Rừng rậm Tinh Hồn!” Thạch Trung Hổ hiểu ra!
Chẳng lẽ là vì lúc mình và trưởng lão Vạn Thần Tông nói chuyện, đã nói ra bốn chữ rừng rậm Tinh Hồn?
Bốn chữ này là lý do để Diệp Bắc Minh không giết ông ta?
“Ức ực.."
Thạch Trung Hổ nuốt nước miệng: “Cậu Diệp, cậu biết gì về rừng rậm Tinh Hồn? Tôi đã ở trong đó liên tục hơn trăm năm!”
“Bất kể cậu muốn biết gì, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói với cậu toàn bội”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông biết bao nhiêu về tinh hồn thảo?”
Thạch Trung Hổ đã nhìn thấy hy vọng sống, nhanh chóng nói: “Tôi biết rõ tinh hồn thảo! Vật này sinh trưởng ở nơi sâu nhất trong rừng rậm Tinh Hồn!”
“Nghe đồn, tinh hồn thảo được tạo thành sau khi yêu thú cảnh giới thần hoàng chết và ngưng tụ thần hồn!”
“Vì vậy, vật này cực kỳ quý giá, thông thường cho dù xuất hiện cũng sẽ bị các thế lực lớn mua về!”
Giải thích một hồi xong. Ông ta nói gần giống với Tiêu Vô Tướng.
Diệp Bắc Minh läc đầu: “Cũng giống như tôi được biết, không có thông tin có giá trị”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!