Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

 Người thanh niên nhếch môi châm chọc: "Lão tổ nhà họ Tiêu? Trong mắt tôi, ông chỉ là một con chó!"  

 

"Trong mắt nhà họ Hoa tôi, tất cả những người nhà họ Tiêu đều là một con chó, chẳng lẽ ông không biết?"  

 

"Cậu nói cái gì?"  

 

Tiêu Lục Quốc nghẹn lời!  

 

Các lão giả khác nhà họ Tiêu sợ đễn nỗi tim đập thình thịch: "Người trẻ tuổi, cho dù cậu đến từ vị diện phía trên, thì cũng đừng sỉ nhục người khác như vậy!"  

 

Người thanh niên nheo mắt!  

 

Anh ta vung tay lên tát một cái, một cỗ lực lượng như sóng thần đập lên người mấy lão giả vừa lên tiếng, họ nổ tung ngay lập tức, thi cốt vô tồn!  

 

Chỉ còn lại một làn huyết vụ!  

 

"Hít..."  

 

Mọi người nhà họ Tiêu hít một ngụm khí lạnh, cả đám không kìm được lùi về sau!  

 

Thanh niên cười lạnh: "Còn ai cho rằng, mình không phải chó nhà họ Hoa không?"  

 

Tiêu Lục Quốc vội vàng quỳ xuống: "Hoa thiếu, nhà họ Tiêu chúng tôi là chó của ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ!"  

 

Nhục!  

 

Nhục vô cùng tận!  

 

Nhưng.  

 

Để nhà họ Tiêu được sống tiếp, ông ta không dám phản kháng!  

 

"Ha ha ha ha! Vậy mới ngoan chứ, phì..." Thanh niên vỗ vỗ mặt Tiêu Lục Quốc, rồi lại nhổ ra miếng nước bọt: "Liếm sạch!"  

 

"Vâng..."  

 

Tiêu Lục Quốc cố nén buồn nôn, liếm sạch cục nước bọt!  

 

Lúc này, người thanh niên mới tỏ vẻ chán nản ngồi lại ghế: "Haizzz... kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi! Mới thế đã sợ rồi, sao chẳng có ai cãi lại bản công tử vậy?"  

 

Phía sau người thanh niên, một lão giả lưng gù cười nhẹ: "Công tử, ai dám cãi người chứ!"  

 

"Chẳng lẽ ngại mệnh dài à? Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ gia tộc rồi, mau về thôi!"  

 

"Chỗ này chán ngắt!"  

 

Người thanh niên duỗi eo.  

 

Sau đó lệnh cho Tiêu Lục Quốc chọn lấy ba người trẻ tuổi, khi đang định đưa người đi!  

 

Một người đàn ông toàn thân là máu chật vật xông vào đại điện: "Lão tổ, xảy ra chuyện rồi... tên Diệp Bắc Minh kia chưa chết, anh ta lại giết đến nhà họ Tiêu rồi!"  

 

"Cái gì? Tên tạp chủng đó vẫn chưa chết? Sao có thể chứ!"  

 

Tiêu Lục Quốc suýt thì nhảy dựng lên.  

 

Người thanh niên họ Hoa nhíu mày: "Ai mà làm ông phản ứng lớn thế?"  

 

Nét mặt Tiêu Lục Quốc ngưng trọng, ông ta nhìn người thanh niên họ Hoa: "Hoa thiếu, tên đó là thể chất Hỗn Độn bẩm sinh, thực lực kinh người..."  

 

"Ông nói cái gì? Thể chất Hỗn Độn?" Người thanh niên họ Hoa vốn đang bình tĩnh, lúc này đồng tử co rút!  

 

Xoẹt!  

 

Anh ta đứng bật dậy, chiếc ghé bành vỡ vụn!  

 

Anh ta tiến lên một bước, bóp cổ Tiêu Lục Quốc: "Ông nói lại xem nào? Nơi khỉ ho cò gáy này của các ông, thế mà cmn lại phát hiện ra một thể chất Hỗn Độn á?"  

 

Tiêu Lục Quốc suýt tắc thở, ông ta trợn trắng mắt: "Hoa thiếu... vâng... thể chất Hỗn Độn..."  

 

"Đệt!" 

Advertisement
';
Advertisement