Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

 Thanh niên họ Hoa gào lên một tiếng rồi ném Tiêu Lục Quốc đi!  

 

Bụp! Một tiếng ầm vang lên, Tiêu Lục Quốc đập mình vào cột nhà, gẫy mấy cây cột, hộc máu!  

 

"Thể chất Hỗn Độn, ha ha ha ha... đi, đi xem nào!"  

 

Thanh niên họ Hoa kích động đi ra khỏi đại điện, ra thẳng cổng chính nhà họ Tiêu!  

 

Đúng lúc này, một thanh niên như sát thần từ xa đánh tới!  

 

Những nơi anh đi qua, tất cả mọi người nhà họ Tiêu hóa thành huyết vụ!  

 

Dưới chân Diệp Bắc Minh chất đầy xương cốt!  

 

"Ngươi chính là thể chất Hỗn Độn? Không đúng, trên người ngươi không có mùi của máu Hỗn Độn!"  

 

Thanh niên họ Hoa nhíu mày: "Ngươi là ai?"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, người nhà họ Tiêu cơ bản đều có mặt!  

 

Anh không hề do dự!  

 

Vung tay ném ra hơn nghìn viên Hỗn Ma Sát!  

 

Giây tiếp theo, năng lượng trong cơ thể anh ngưng tụ, trực tiếp tự bạo!  

 

Đùng đoàng!  

 

Trong nháy mắt, hơn nghìn viên Hỗn Ma Sát đồng thời nổ tung!  

 

Vô số tu võ giả ở phụ cận ngẩng đầu lên, kinh hoàng nhìn về phía nhà họ Tiêu!  

 

Chỉ thấy.  

 

Trên bầu trời tổ trạch nhà họ Tiêu, một đám mây hình nấm khổng lồ cao vạn mét bốc lên!  

 

...  

 

Trong một phiến không gian hư vô, Diệp Bắc Minh thật mở mắt ra, anh nhếc môi cười: "Con rối tự bạo thành công, hơn một nghìn ba trăm viên Hỗn Ma Sát, nổ tung ở nhà họ Tiêu rồi!"  

 

Nhà họ Tiêu có một phân thần Đại Đế tọa trấn, đương nhiên anh sẽ không đích thân đi mạo hiểm!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: "Nhóc con, cậu hư thật đấy!"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: "Tôi đã bảo rồi mà, tôi sẽ khiến huyết mạch nhà họ Tiêu đoạn tuyệt, tất nhiên phải nói được làm đượcc!"  

 

"Việc cấp bách hiện giờ là tìm ra vị diện mà ba mẹ tôi trôi tới!"  

 

Nhìn xung quanh!  

 

Diệp Bắc Minh đang ở trong một phiến không gian hư vô, anh đã tìm kiếm hai ngày hai đêm rồi!  

 

Mà vẫn chưa tìm được bất cứ tung tích nào!  

 

"Đi thôi, tới nơi khác!"  

 

Khi Diệp Bắc Minh chuẩn bị đi.  

 

Bỗn gnhieen, hư không đằng trước dao động!  

 

Một người phụ nữ toàn thân đầy máu chậm rãi trôi tới!  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn sang!  

 

Người phụ nữ đang hấp hối, bị thương nặng!  

 

Hình như cô ta cũng cảm nhận được sự tồn tại của Diệp Bắc Minh, cô ta mở mắt ra nhìn anh một cái, sâu trong ánh mắt là sự cầu xin: "Cứu... cứu tôi với..."  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt: "Xin lỗi, tôi không có sở thích lo chuyện bao đồng!"  

 

Quay người, đang định đi.  

 

"Được thôi... nếu được... xin anh hãy đến Côn Luân Điện một chuyến, nói cho cha tôi biết... Đại trưởng lão cấu kết với Hồn tộc..." Người phụ nữ đang bị thương nặng và bị đánh vào khe nứt không gian chính là Cổ Yên Tuyết!  

 

Diệp Bắc Minh đang định quay người.  

 

Nghe thấy ba chữ Côn Luân Điện!  

 

Anh cứng đờ người, đối với người Hoa Hạ mà nói, hai chữ 'Côn Luân' có ý nghĩa đặc biệt!  

 

Anh quay đầu lại hỏi với vẻ khó tin: "Côn Luân Điện là nơi nào? Cô là ai?"

Advertisement
';
Advertisement