Suốt hai ngày cuối tuần, Niên Thanh Lãng như kẻ ham muốn vô độ phóng đãng vần vò cô khắp nơi trong phòng ngủ, không để cô được phép đi đâu. Dù vậy hắn cũng vẫn không quên trách nhiệm dạy kèm của bản thân, không cho phép cô chểnh mảng việc giải bài tập. Chịch thì chịch nhưng Mộng Hi vẫn bị hắn bắt giải hết tất cả bài tập vô cùng nghiêm khắc. Sau khi nghiêm khắc xong hắn lại hung hăng đè cô xuống bày ra bộ dạng phóng đãng vô độ của mình, cuối cùng lại dịu dàng tắm rửa ôm hôn
Cô.
Mộng Hi hai ngày vận động mất kiểm soát, thân thể không còn chút sức lực nào. Tối chủ nhật sau khi làm xong một hiệp dài cô không chịu nổi nữa mà thiếp đi khi người con trai vẫn còn nhét côn thịt bên trong mình. Thế là sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới phát hiện ra nó vẫn còn nằm y nguyên bên trong mình cả đêm, Niên Thanh Lãng cũng không hề về phòng mình ngủ, đang ôm chặt lấy cô từ phía sau, hơi thở đều đều trầm ổn.
Hắn điên rồi.
Người con gái khó thở chậm chạp cẩn thận nhích người muốn rút cái côn thịt kia ra khỏi người. Cô đang từ từ di chuyển, sắp rút ra gần hết rồi thì Niên Thanh Lãng đột ngột mở mắt túm lấy eo cô kéo ngược trở lại. Côn thịt rút ra gần hết lại bất thình lình đâm sâu vào làm hét lên.
"Ah..."
“Anh... anh làm gì vậy? Mau rút... ra đi... Chúng ta còn phải đi học nữa.” – Mộng Hi vừa thở dốc vừa nài nỉ hắn rút ra. Hai ngày hôm nay cô thực sự đã phát sợ tinh lực kinh người của hắn rồi.
“Chỉ một chút nữa thôi... còn sớm mà.” – Người con trai vòng tay ôm chặt lấy ngực cô, gục đầu vào vai cô mớn trớn da thịt thơm mùi hoa anh đào.
Thế là cô bị hắn sờ soạng vuốt ve tận mười lăm phút trên giường mới được thả bổng. Niên Thanh Lãng rút côn thịt ra khỏi hoa huyệt sưng đỏ một cái phụt, tinh dịch trắng đục theo đó chảy xuống bắp đùi cô. Hắn nhìn cảnh tượng đó thôi mà bên dưới đã muốn nóng lên lần nữa.
Người con trai phải cố gắng kìm nén, lén lút trở về phòng mình còn cô thì lật đật đi tắm, đánh răng rửa mặt thay đồng phục để chuẩn bị đi học. Cô vừa ra khỏi phòng chuẩn bị bước chân xuống cầu thang đã vừa vặn gặp ngay anh trai cũng ra khỏi phòng. Cô vội vàng muốn đi xuống trước, ai ngờ đã bị hắn tóm chặt lấy bàn tay.
“Đi chung nào.”
“Cha mẹ thấy bây giờ. Anh không sợ sao?” – Cô biết mình không chống cự lại hắn nên tìm lý do nhắc nhở.
“Chỉ nắm tay đến tầng một là được.” – Hắn trở về bộ mặt vô cảm thường ngày, điềm tĩnh đáp.
Thế là hắn nắm tay cô xuống đến tầng một rồi mới bỏ tay ra, hai người xuống lầu ăn sáng với cha mẹ rồi lên xe đi học. Vừa lên xe ngồi Niên Thanh Lãng đã âm thầm tiếp tục nắm lấy tay cô, ngồi thì dính sát vào người cô. Mộng Hi buồn phiền nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến hai ngày qua, mỗi làm tình xong anh trai lại nói cô là của hắn. Trước đó còn tỏ tình với cô. Cô không biết nên suy nghĩ sao về tình cảm này, rõ ràng là sai trái.
Đáng hận hơn là dù biết sai trái mà cô vẫn trầm luân trong bể dục vọng cùng hắn. Rõ ràng là cô rất ghét anh trai kia mà.
Bây giờ cô giống như phải dính với Niên Thanh Lãng cả ngày vậy, ở chung một nhà, đến lớp thì ngồi chung một bàn, đến trường ha tan học cũng đi chung với nhau. Muốn trốn cũng trốn không được.
Hôm nay môn toán có kiểm tra một tiết. Bình thường cô chỉ giải được mấy câu dễ nhất ở phía trên nhưng hôm nay cô đã biết cách làm những câu hỏi bên dưới. Nói sao thì nói cũng nhờ hai ngày qua hắn tận tâm “dạy kèm” mà cô đã được bù đắp một lượng kiến thức lớn, bây giờ làm bài kiểm tra cũng không thấy quá khó nữa. Sau khi kiểm tra xong là giờ ra chơi, cô không được đi chơi với Linh An mà bị hắn bắt ở lại giải lại bài kiểm tra cho hắn coi.
“Đợi chiều về nhà không được sao?” – Cô mặt bí xị không muốn, cô có giờ ra chơi ít ỏi hắn cũng cướp của cô.
“Không được, làm liền giải liền sẽ ghi nhớ tốt hơn” – Niên Thanh Lãng lạnh lùng dứt khoát không tha cho cô.
“Em mới kiểm tra xong căng thẳng lắm rồi, anh còn không cho em giải lao.
“Thời gian trước em toàn chơi trong giờ học nên giờ phải học bù lại, không phải sao? Nếu không anh sẽ nói với mẹ.” – Hắn nhướng mày nói với cô.
Cái gì mà mách mẹ chứ? Cô mới là người nên mách mẹ vì bị hắn quấy rối dụ dỗ mới đúng. Giờ còn dám lấy mẹ ra đe dọa cô.
Mẹ cô lại luôn yêu thương tin tưởng Niên Thanh Lãng như vậy vì hình tượng trước giờ của hắn, thể nào bà cũng lại la mắng cô.
“Mộng Hi, đi xuống căn tin không?” – Đúng lúc này Linh An chạy qua rủ rê cô đi.
Cô liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lại nhìn qua bạn mình, cuối cùng khó xử mở miệng – “Hôm nay chắc không được rồi, cậu đi một mình đi.”
“Sao vậy?”
Lúc này Thanh Lãng lại lên tiếng cắt ngang – “Tôi phải giảng lại mấy câu kiểm tra lúc nãy cho em ấy rồi nên Mộng Hi không chơi được đâu.
“Oa, Mộng Hi, cậu chăm học như vậy từ khi nào thế?” – Linh An có chút trợn tròn mắt.
“Từ khi cha mẹ dọa cắt tiền của tớ.” – Mộng Hi khóc không ra nước. Còn có một tên anh trai luôn kè kè bên cạnh đe dọa cô.
Vậy nên Linh An đành đi chơi một mình, còn cô thì bị bắt ở lại giải bài tập. Cô giải xong hết mấy bài kiểm tra cho hắn xem thì Thanh Lãng nói cô sai đáp ba câu, trong đó có hai câu khó nhất. Mộng Hi tự cảm thấy vậy ra là bản thân đã có tiến bộ hơn trước nhiều lắm rồi. Đang vui mừng thì lại nghe người kia nghiêm nghị nói – “Như vậy là chưa ổn, em giải lại ba câu đó đi.”
em
Mộng Hi mím môi nghe hắn giảng rồi giải lại ba câu kia. Đợi cô làm xong hiểu xong hết cũng đã hết cả giờ giải lao. Cô giận muốn chết.
Đến trưa, cô vội vàng muốn rời bàn để kéo Linh An đi ăn ai ngờ đã bị anh trai túm lại lần nữa, trầm giọng nói – “Đi ăn với anh.”
“Em có hẹn với Linh An rồi, trưa nào em cũng hẹn với cậu ấy, không bỏ cậu ấy được. Không phải bình thường anh vẫn đi ăn một mình sao?” – Mộng Hi bày ra vẻ mặt không muốn.
Niên Thanh Lãng cũng nhíu mày không vui nắm chặt cổ tay cô – “Bắt đầu từ hôm nay em phải đi ăn với anh.”
“Tại sao chứ?”
“Em đã là người của anh rồi.” – Hắn cao giọng đáp.
Mộng Hi chợt nhớ tới câu này của hắn mỗi lần hai chịch choạc nhau, hai má vô thức nóng lên, luống cuống mở miệng – “Anh đừng có ăn nói bậy bạ. Ở đây là trường học
đó."
“Trường học thì sao?” – Người con trai lạnh lùng thờ ơ hỏi lại.
“Trường học thì không được nói những điều như vậy. Hơn nữa cho dù giữa chúng ta có gì đó thì anh cũng không có quyền ngăn cấm em đi ăn trưa với bạn mình.” – Cô bực bội cãi lại hắn.
Hai hàng lông mày rậm rạp cau chặt lại với nhau, hắn siết chặt tay cô lôi ra ngoài trước sự chứng kiến của vài bạn học. Nhưng họ chỉ nghĩ là anh trai em gái cãi nhau là chuyện bình thường.
Trên hành lang, Mộng Hi muốn giãy ra khỏi tay hắn lại bị hắn nắm chặt tay lôi mạnh đi – “Anh đưa em đi đâu? Buông em ra”
Ai ngờ hắn lại đưa cô lên sân thượng của trường. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hắn đè vào tường hàng rào trên sân thượng.
“Anh sẽ cho em biết, ở trường học cũng có thể làm những gì.” – Hắn cất giọng trầm khàn ẩn ý, lại cúi đầu liếm cắn cần cổ thiên nga xinh đẹp.
“Anh... Ưm... – Đôi môi anh đào vừa hé ra đã bị hắn ngoạm lấy liếm mút. Hơi thở nam tính xâm nhập bao vây toàn bộ hô hấp yếu ớt của cô. Mộng Hi càng muốn giãy hắn lại càng ma sát kịch liệt hơn. Vừa liếm vừa cắn, nhào nặn môi cô như một viên kẹo ngọt trong miệng mình.
Bàn tay bên dưới tóm lấy bầu ngực no tròn mà bóp nắn rồi lại đưa tay cở nút áo ben dưới, cởi banh áo sơ mi của cô ra. Áo lót của cô cũng bị hắn kéo lên giải thoát cho bầu ngực căng tròn bung ra ngoài. Vì bọn họ đang đứng ở trên sân thượng còn ở ngoài trời, thời tiết có chút lạnh khiến cô có chút nổi da gà, lại sợ hãi bị người khác phát hiện.
“Thanh Lãng... Dừng lại... đừng ở đây mà... Hức...
Niên Thanh Lãng không nghe lời cầu xin của cô, hai tay bóp lấy hai bầu ngực bự đẩy vào giữa, trực tiếp cúi xuống há miệng thật to ngậm lấy hai nụ hoa hồng đang mời gọi mình. Hắn liếm mút hết bên này đến bên khác, liên tục không ngừng nghỉ mang theo những âm thanh chùn chụt dâm đãng, nước miếng của hắn chảy xuống cả rãnh ngực mê hồn.
“Ưm... đừng mà... Đôi môi anh đào tự động hé mở thốt ra những lời kêu rên mị hoặc. Mộng Hi cũng không hề ý thức được bản thân đang tự động ưỡn ngực mời gọi
hẳn.
“Tiểu yêu tinh, miệng thì bảo đừng mà nhưng mà đầu v* lại cứng lên thế này, đúng là thích nói dối mà” – Hắn ấn ngón tay lên nụ hoa dựng đứng dính đầy nước miếng của mình, vui thích trêu ghẹo khiến phần ngực cô như tê dại.
Hắn luồn tay xuống dưới tuột quần lót cô xuống, nhấc bổng một chân cô lên quấn qua eo mình, đem côn thịt đã cương cứng cọ qua cọ lại cửa động chật hẹp. Bên trên lại cuồng nhiệt quấn quýt lấy môi lưỡi cô.
“Ưm... Thanh Lãng... Hức....”
Âm thần bên dưới rất nhanh đã tiết ra dâm dịch bôi ướt cự vật đang sưng to của hắn. Niên Thanh Lãng nâng cao chân cô hơn một chút, thuận thế chôn sâu cự vậy vào trong nơi sâu nhất. Mặc dù đã làm qua nhiều lần nhưng lần nào Mộng Hi cũng không thích ứng nổi mới độ lớn của hắn, vừa đâm vào cô đã hét lên đầy khổ sở. Côn thịt
cứng rằng nóng hổi bắt đầu trườn vào trườn ra giữa các vách thịt đang co bóp dữ dội.
Niên Thanh Lãng một tay bóp nắn ngực cô, một tay lại trụ vững chân cô, hì hục đâm vào như con trâu nước đang cày cáy. Âm thanh lép nhép lạch bạch liên tục phát ra theo từ cú dập nắc của hắn. Hai bộ phận sinh dục liên tục nhiễu nước kẹp lấy nhau, húc vào nhau giống như chỉ hận không thể dính liền lấy nhau cùng một thể.
Lúc đầu Mộng Hi còn cố cắn môi kìm chế tiếng kêu của mình. Cái ý nghĩ nơi này là trường học liên tục kéo lý trí cô lại nhưng cuối cùng người con gái vì quá hứng tình không chịu nổi bắt đầu rên rỉ.
“Uh.. Em sướng... Anh đâm mạnh quá... đâm chết em mất anh ơi....”
“Bé cưng sướng chỗ nào nói anh nghe?” – Niên Thanh Lãng vô cùng thích thú trước dáng vẻ hứng tình phóng đãng của cô, nghiêng đầu liếm cắn vành tai đã sớm đỏ ửng, xấu xa hỏi.
“Sướng... huyệt em sướng quá... Uh .... ah... Anh cứ đâm mạnh như thế huyệt em nát mất..” – Mộng Hi co giật người theo từng cú thúc hung hăng của anh trai, sướng đến chảy nước mắt. Đôi mắt lưu ly dập dìu sóng tình như kẻ bị thôi miên.
Người con trai không kiềm chế được, đôi mắt tràn đầy dục vọng rướn đến chiếm đoạt môi cô. Đem côn thịt cương cứng của mình điên cuồng đâm thọc vào hoa huyệt đầy nước bên dưới. Nước nỗi lên lang chảy xuống chân cô, rơi xuống mặt đất.
“Chơi nát em ra... Hự... tiểu dâm đãng!” – Hắn hai mắt đỏ ngầu hung hãn dập vào hán cô như một cái máy, như thể muốn đục nát cô ra.
"Bach... Bach..."
Đang lúc cao trào điên cuồng bất thình lình hai người nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa. Dường như có ai đó đang đi lên sân thượng. Niên Thanh Lãng lập tức kéo cô vào nấp sau một góc tường.
“Nè chúng ta ăn trưa ở đây đi, vừa mát vừa yên tĩnh nữa.” – Đàm Hinh cùng với người bạn thân cùng lớp đem theo cơm hộp lên sân thượng, lâu lâu muốn đổi chỗ ăn để đổi gió.
Hai người liền ngồi lên thanh ghế bên cạnh hàng rào để bắt đầu ăn trưa.
Ở bên góc tường khuất bên kia, Mộng Hi bị tuột quần lót xuống mắt cá chân, ngực bự lại phanh ra bên ngoài bị nam sinh đè vào tường, sợ đến mức không dám nhúc nhích. Nhưng Niên Thanh Lãng lại không biết sợ là gì tiếp tục đong đưa hông ra vào bên trong cô. Bàn tay hư hỏng tiếp tục xoa nắn ngực cô trêu ghẹo.
Vì hai người đang trốn nên hắn nhấp nhả vô cùng chậm rãi nhẹ nhàng nhưng điều này lại khiến Mộng Hi vô cùng ngứa ngáy, cô đã quen với tốc độ hung bạo của hắn, chậm rãi như thế này khiến cô cảm thấy không đủ. Cơ thể của cô cứ thế vô thức đong đưa bở mông căng tròn, dường như muốn ngậm mút côn thịt của hắn mạnh hơn.
Niên Thanh Lãng phát hiện cái mông phấn nộn đang chổng lên tự động đong đưa đòi hỏi thì ánh mắt càng đen lại, nhếch miệng cười tà dâm.
“Bé cưng, em lại cắn chặt tôi rồi. Thì ra em thích chơi theo kiểu kích thích này sao? Thích bị người khác nhìn thấy tôi chơi em hửm?”
Đúng lúc này Mộng Hi nghe thấy Đàm Hinh cùng với bạn mình ở bên ngoài nói chuyện.
“Mà cậu đã nói cho Thanh Lãng biết cậu là người gửi thư tỏ tình chưa?” – Người bạn kia tò mò hỏi.
“Tớ chưa có nói nhưng tớ đã gợi ý cho cậu ấy nhiều lần rồi, với lại dưới thư cũng có ghi chữ cái đầu tên tớ nữa. Không biết cậu ấy có đoán ra không nữa, mình thấy cậu ấy chẳng có phản ứng gì cả.” – Đàm Hinh bẽn lẽn kể lại.
“Cậu phải mau chóng đẩy nhanh tốc độ đi, đừng có chần chừ nữa. Như vậy thì đến bao giờ cậu mới hẹn hò được với cậu ấy”
Mộng Hi ở bên kia nghe thấy thấy mấy lời nào, không biết sao nơi đáy lòng lại nảy sinh cảm giác đố kỵ dữ dội, hoa huyệt bên dưới càng ngậm chặt lấy côn thịt của anh
trai.
“Ưh... Đúng vậy... Em thích bị người khác nhìn thấy anh chơi em... hức... Mau... Nhanh lên... nắc em mạnh hơn nữa đi mà... Ưm..” – Cô tự động lắc lư hông như ả đàn bàn dâm đãng cầu tình hắn.
“Đúng là tiểu yêu tinh dâm đãng... Tôi sẽ chơi nát em cho xem...” – Hắn nổi cả gân xanh trên trán, hưng bạo đâm cô đến lút cán khiến Mộng Hi rên lên ngay lập tức. May là Thanh Lãng nhanh tay bịt miệng cô lại nếu không chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện.
Lúc này ở ngoài kia, Đàm Hinh bắt đầu mở nhạc trên điện thoại để vừa ăn trưa vừa nghe át đi một phần âm thanh khác.
Thế là Niên Thanh Lãng bỏ tay xuống, chộp lấy ngực cô bóp nhéo, từ phía sau cuồng dã húc tới, đâm thọc miệng huyệt đang tuôn trào đầy nước.
"Bach... bach..."
“Ưm... em sướng... em bị anh trai chơi... ah... sướng quá...” – Có tiếng nhạc kia Mộng Hi bắt đầu không e dè nữa hưng phấn rên rĩ như yêu tinh thèm chịch.
Người con trai sừng số dập nắc mấy chục cái, dập đến tan nát mông cô, hai phiến mông đỏ ửng đến đáng thương.Cuối cùng hắn mới húc mạnh lần cuối, côn thịt co giật
đem hết tinh hoa nóng bỏng phun trào hết vào trong hoa huyệt mấp máy đáng thương.
Hắn phải cúi xuống dùng nụ hôn bịt chặt miệng Mộng Hi lại ngăn cho cô hét lên trong cơn co giật vì khoái cảm tuôn trào sung sướng.
Chương 17
Một lát sau, Đàm Hinh cùng với bạn mình đã ăn trưa xong thì nhanh chóng rời đi vì nắng đã chiếu đến chói chang. Mộng Hi đứng trong góc vẫn bị hắn đè ra hôn hít. Sau khi tỉnh táo trở lại cô có chút tức giận ấm ức đánh hắn.
“Tên khốn... anh là tên khốn xấu xa...”
Niên Thanh Lãng không hề tỏ ra tức giận chỉ vội nắm chặt cổ tay cô điềm tĩnh hỏi – “Làm sao nào?”
“Tại anh mà em bỏ Linh An ở lại một mình không nói một lời, cậu ấy nhất định sẽ giận em cho xem!” – Cô nghĩ đến lúc nãy mình rời đi cùng với hắn mà không kịp nói với cô nàng một lời, chắc hẳn Linh An đã chờ tìm cô đi ăn trưa.
“Như vậy càng tốt không phải sao? Sau này toàn bộ thời gian của em đều có thể dành cho anh.” – Biểu cảm của hắn không chút đồng dạng với sự lo lắng của cô. “Anh nói chuyện vô lý gì vậy? Tại sao em lại phải dành hết thời gian cho anh chứ?” – Cô cau mày trước sự vô lý của hắn.
“Anh đã nói còn gì? Em là của anh.”
“Mọi người sống đều cần có bạn bè, gia đình, mọi người xung quanh, không ai có thể dành hết thời gian cho một người cả, anh đừng có đòi hỏi những điều phi lý như vậy.” – Cô thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ trong đầu hắn.
Niên Thanh Lãng biết những điều cô nói không sai, nhưng hắn chính là ham muốn điều phi lý như vậy, muốn cô chỉ dành tất cả sự chú ý cho mình hắn, muốn bản thân là cả thế giới xoay quanh cô. Bất kỳ kẻ nào khác cũng không thể chen chân vào.
Nói rồi cô vội vàng đứng lên cài chỉnh trang lại đồng phục của mình – “Em quay về tìm Linh An đây, anh đừng có suốt ngày bắt nạt em.” Rồi quay đầu bỏ đi xuống khỏi sân thượng trong khi giữa hai chân vẫn còn kẹp ít tinh sữa của hắn.
Thanh Lãng nhìn theo bóng lưng cô, đáy mắt trầm đi u ám.
Lúc xuống dưới cô phải tìm Linh An giải thích rằng dạo này cha mẹ đang nghiêm khắc với tình hình học tập của cô nên anh trai bắt cô đi theo để giảng lại bài, giờ ăn trưa cũng không tha cho mình. Cũng may Linh An không giận cô mà còn thấy tội nghiệp cô vì phải học chung một lớp với anh trai, suốt ngày bị kèm cặp học hành như vậy.
Mấy ngày sau đó, Niên Thanh Lãng luôn tìm cớ chiếm dụng giờ giải lao, đi chơi của cô với Linh An, đặc biệt là giờ ăn trưa. Lúc nào cũng lấy lý do bắt cô làm bài tập, giảng lại bài cho cô khiến cô và Linh An suốt cả tuần nay không có mấy lần được ngồi tám chuyện với nhau. Giờ ra chơi thì hắn còn giảng bài cho cô thật, chứ đến giờ ăn trưa là Niên Thanh Lãng lại kéo cô lên sân thượng hung hãn vần vò cô. Chiều tối ở nhà lại lấy cớ dạy kèm cô, chốt cửa ở trong phòng Mộng Hi, vừa để cô ngồi đùi mình, nhấp nhả lên xuống vừa bắt cô giải bài tập.
Tên này càng lúc càng phóng đãng, có lần hắn còn âm thầm dùng ngón tay quấy rối hoa huyệt của cô trong tiết học, làm Mộng Hi khổ sở kìm nén tiếng rên rỉ thở dốc của bản thân. Hắn liên tục ức hiếp cô, không cho phép cô rời khỏi tầm mắt hắn.
Đến hôm nay cô lại tức giận vì hắn không cho cô đi chơi với Linh An, cãi nhau với hắn một trận. Niên Thanh Lãng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cố chấp với cái tư tưởng chiếm hữu của mình, nhất quyết không chiều theo ý cô. Bình thường những việc khác hắn có thể dịu dàng thuận theo nhưng riêng việc này thì không.
Chiều thứ tư, Mộng Hi có tiết học ngoại khóa, đây chắc là khoảng thời gian ít ỏi anh trai không thể bám theo cô vì Niên Thanh Lãng cũng phải đi tập luyện với đội bóng rổ của mình.
Cô thường ngồi học đàn bên cạnh Thiếu Nam, tại vì cậu ta đàn rất giỏi thường xuyên được thầy giáo khen ngợi. Lúc mới bắt đầu học cô cũng chủ động nhờ cậu ấy chỉ giáo mình rất nhiều. Nhiều học sinh xem giờ ngoại khóa chỉ như giờ chơi vì không quan trọng thành tích điểm số nhưng cô lại rất tích cực chăm chỉ học bởi vì cô rất thích đánh đàn guitar.
Hôm nay Thiếu Nam vẫn như mọi hôm tích cực chỉ dạy cho một mình cô. Gần cuối buổi học, cậu chàng chợt mở miệng hỏi – “Hồi nãy, mấy đứa bên dưới kia định rủ tớ và cậu đi uống trà sữa ở cái quán mới mở đằng sau trường. Cậu có muốn đi không?”
“Trà sữa sao? Đi chứ.” – Tính tình Mộng Hi ham vui, lại nghe nói đến trà sữa cô không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
“Mộng Hi cũng đi sao?” – Một bạn nữ ngồi dưới ló đầu lên vui vẻ hỏi cô.
Người con gái liền gật đầu.
“Vậy lát nữa chúng ta năn nỉ thầy cho nghỉ sớm rồi đi đi.”
“Được.”
Cô nhìn qua Thiếu Nam, dường như cậu ta rất vui khi cô đồng ý đi cùng bọn họ.
Thầy giáo ở lớp học đàn vốn là người rất vui vẻ, đây cũng chỉ là môn học ngoại khóa rèn luyện nên thầy rất dễ dãi cho đám học trò nghỉ sớm một bữa. Thế là cả đám hớn hở xách ba lô cùng nhau rời khỏi cổng trường, đi vòng ra phía sau tìm quán trà sữa mới mở kia. Trên quãng đường đi, Tiêu Thiếu Nam luôn đi song song với cô ở phía sau.
“Tớ thấy hình như dạo này cậu rất bận đúng không?”
Cô chớp mắt nhìn qua cậu ta – “Sao cậu lại biết?”
“Tại vì dạo này tớ không thấy cậu xuống sân trường vào giờ giải lao nữa. Giờ ăn trưa cũng không thấy ở nhà ăn.”
“Gì vậy chứ? Cậu theo dõi tớ đó à?” – Mộng Hi ngạc nhiên nói đùa một câu.
“Không phải đâu... chỉ là tớ hay nhìn thấy cậu ở mấy chỗ đó thôi.” – Cậu chàng vội vàng phủ nhận.
“Nè hai cậu thủ thỉ với nhau gì vậy? Mau đi nhanh lên tới rồi này.” – Đám học sinh đi phía trước lớn tiếng kêu gọi hai người đề hai người đi nhanh đến. “Tới đây.”
Niên Thanh Lãng tập luyện với đội bóng rổ xong mồ hôi nhễ nhại, đang đứng lau mồ hôi thì một nam sinh trong đội lại vỗ vỗ vai hắn chỉ chỉ về phía trước – “Này, mỹ nhân lại đến tìm cậu kìa.”
Hắn nhìn theo hướng chỉ tay lại nhìn thấy Đàm Hình đứng bên cạnh hàng rào bao sân. Cô nàng đã đứng đó từ đầu buổi đến giờ với bạn mình chỉ để xem hắn và đội bóng rổ tập luyện. Cũng không phải lần đầu tiên cô ta đến đây coi nên mấy thành viên trong đội bóng rổ ai cũng biết Đàm Hinh thích hắn. Mỗi tội tính tình Niên Thanh Lãng quá lạnh lùng cao ngạo chưa từng nhìn đến bất kỳ nữ sinh nào, mấy thành viên khác cũng không dám trêu chọc gán ghép bậy bạ.
Hôm nay Đàm Hinh mua nước tăng lực tới cho hắn sau khi tập luyện vất vả xong – “Thanh Lãng, cậu uống cái này đi, tớ mua cho cậu đó.”
Người con trai liếc nhìn chai nước mát lạnh trong tay cô ta, chỉ lạnh nhạt đáp – “Tôi đã có nước rồi.” rồi trực tiếp đi ngang qua mặt Đàm Hinh, tiến về phòng thay đồ.
Đàm Hinh thất thểu nhìn theo hắn, vội vàng đuổi theo nói mấy lời nhưng người con trai dường như hôm nay không có kiên nhẫn lắng nghe. Hắn muốn mau chóng ra ngoài để gặp em gái, giờ này chắc cô cũng đã học đàn xong rồi. Thường sẽ ra xe trước hắn.
Niên Thanh Lãng cắt được cái đuôi Đàm Hinh, khẩn trương ra đến cổng trường liền nhìn thấy chiếc xe sang trọng quen thuộc của gia đình mình. Nhưng lúc ngồi vào xe, hắn lại không nhìn thấy em gái mình đâu.
“Mộng Hi đâu rồi? Em ấy chưa ra luôn sao?”
“Tiểu thư lúc nãy có nói đi uống trà sữa với bạn cùng lớp ngoại khóa một lát, chốc nữa sẽ tự mình đi taxi về. Nói tôi cùng thiếu gia về nhà trước.” – Người tài xế thuật lại lời cô.
Thần sắc người ngồi phía sau chợt lạnh đi, hắn hơi cau mày trầm tư trong đống suy nghĩ u ám của mình. Bạn cùng lớp ngoại khóa với Mộng Hi không phải cũng có tên Tiêu Thiếu Nam kia sao?
Thấy người tài xế định khởi động xe, hắn đột nhiên lạnh lùng lên tiếng – “Khoan về đã, hay chờ ở đây thêm một lát đi.”
Chương 18: Ghen tuông (H)
Mộng Hi đi ăn uống với đám bạn trò chuyện rôm rả vô cùng vui vẻ, sau đó mới ra về. Tiêu Thiếu Nam muốn quay lại trường để lấy xe đạp còn cô cũng muốn đến trước cổng trường đón taxi cho dễ nên cô đã đi về với cậu ta.
Lúc nãy nghe Mộng Hi kể rằng cha mẹ dạo này siết chặt việc học hành của cô nên không đi chơi nhiều được, Thiếu Nam cảm thấy hơi hụt hẫng vì không thể rủ cô đi đâu vào cuối tuần.
“Sau khi thi giữa kỳ xong là lễ hội của trường, tớ đã đăng ký tham gia sự kiện văn nghệ của lễ hội, cậu đến xem tớ biễu diễn nhé.” – Thiếu Nam cười cười hỏi.
“Được chứ, tất nhiên là được rồi. Cậu tính diễn gì vậy? Đàn hả?”
“Là vừa đàn vừa hát, tớ hát cũng không tệ lắm nên muốn thử một lần.” – Người con trai gãi đầu nói.
Mộng Hi liền vỗ vào vai cậu ta một cái – “Cậu khiêm tốn cái gì chứ? Tớ đã nghe cậu hát trên lớp rồi, còn hay hơn một số thần tượng bất tài bây giờ nhiều.
Hai người đang cười nói vui vẻ rảo bước về trường thì đột nhiên cô phát hiện ra chiếc xe sang trọng thường xuyên đưa đón mình vẫn đậu ở ngay trước cổng trường.
Gì vậy? Sao xe lại ở đây? Không phải cô đã bảo tài xế lái xe về trước rồi ư?
Trong lúc cô còn đang khó hiểu thì ô cửa sổ phía sau xe bỗng dưng hạ xuống một nửa để lộ đôi mắt hẹp dài lạnh lùng quen thuộc. Không hiểu sao ánh mắt của hắn lại làm lông tơ của cô toàn thân dựng đứng.
Thiếu Nam thấy cô đang đi thì tự dưng đứng lại, bèn nhìn theo ánh mắt của cô – “Là xe của nhà cậu chờ đón cậu à?”
Mộng Hi không trả lời câu hỏi của cậu ta chỉ vội vàng đáp – “Vậy Thiếu Nam, tớ về trước đây, có gì ngày mai gặp.”
“Được, tạm biệt cậu.”
Người con gái đi nhanh đến chỗ xe nhà mình, tài xế nhanh chóng bước xuống muốn mở cửa cho cô như thường lệ. Mộng Hi liền hỏi anh ta – “Tôi tưởng hai người đã về nhà rồi?”
Người tài xế hơi liếc mắt vào trong xe – “Thiếu gia hình như muốn đợi tiểu thư nên bảo tôi khoan về.”
Cô bắt đầu có dự cảm không lành, chậm chạp ngồi vào xe. Niên Thanh Lãng không ngồi gần cô mà ngồi sát góc bên kia, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cũng không quay đầu nhìn em gái mình khi cô vào xe. Sau khi xe khởi động rời đi, lập tức có một bàn tay vươn qua, luồn vào giữa hai chân cô, chọt tay quần lót của người con gái. Mộng Hi hoảng hồn thở gấp, kìm nén tiếng kêu của mình muốn ngăn hắn lại. Cô nhìn hắn lắc đầu liên tục, ý bảo hắn dừng lại. Nhưng Niên Thanh Lãng càng đâm mạnh hai ngón tay vào hoa huyệt đang tiết nước của cô.
Hắn nghiêng đầu há to miệng cắn vào cần cổ của cô thật mạnh làm Mộng Hi đau điếng nhưng lại không dám kêu lên vì sợ tài xế phát hiện. Trên cổ cô lập tức để lại một dấu cắn vô cùng đậm nét, chứng tỏ hắn cắn đau đến mức nào. Khiến cô đau muốn chảy nước mắt. Hai ngón tay bên dưới lại cố tình moi móc sâu hơn tạo ra những âm thanh lép nhép vụ vặt vô cùng phóng đãng. So với những lần trước hắn chỉ muốn trêu chọc cô thì lần này Niên Thanh Lãng dường như muốn hành hạ cô thì đúng hơn. Sau khi cắn cổ cô xong hắn lại lần mò lên tai cô thổi khí nóng – “Sao em lại đi với thằng Thiếu Nam đó hửm?”
“Anh đã nói em không được dính dáng với bất kỳ kẻ nào khác rồi kia mà.” — Thanh âm thì thào của hắn ẩn nhẫn sự tức giận.
“Mộng Hi, anh đang thực sự rất không vui!” – Trong âm thanh thì thầm của hắn, cô vẫn cảm nhận được sự tức giận cùng cực làm cô rụt rè dè chừng.
Vừa dứt câu hắn đã tăng thêm ngón tay, đẩy nhanh tốc độ như muốn dày vò hoa huyệt dâm đãng của cô. Mộng Hi chịu không nổi sự hung ác của ba ngón tay hắn, thở gấp dồn dập, bàn tay siết chặt lấy vai áo sơ mi của hắn. Cô cắn chặt môi nhìn hắn dường như mang theo sự cầu xin mong hắn dừng lại. Cô sợ mình không nổi nữa mà sẽ bị phát hiện. Nhưng Niên Thanh Lãng vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, tiếp tục đâm rút dữ dội giữa hai mép thịt.
Người con gái kẹp chặt hai đùi, thân thể quằn quại vì sự thống khoái bên dưới chỉ có thể bám víu lấy cây cổ thụ của để cứu vớt lấy sinh mạng đang chìm vào sự đau đớn khổ sở hắn mang lại. Cuối cùng Mộng Hi lên đến cao trào, hai mép thịt siết chặt lấy ba ngón tay hắn dâm dịch chảy đầy ghế ngồi, trong lúc tức giận cô điên cuồng cắn lấy bả vai hắn vừa lên đỉnh.
Xe vừa vào cổng của ngôi biệt thự Bạch gia, Niên Thanh Lãng đã hùng hổ lôi cô xuống xe, nắm tay kéo em gái mình lên lầu trước ánh mắt khó hiểu của người hầu.
Một người hầu đang lau chùi mấy bức tượng trong nhà nói với người đứng gần mình nhất – “Dạo này thấy có vẻ tiểu thư và thiếu gia thân thiết quá nhỉ? Trước đây đâu có thèm nói chuyện với nhau câu nào.
“Bà lo làm việc đi, nhiều chuyện quá rồi đó.”
“Anh làm gì vậy? Buông em ra!” – Mộng Hi bị hắn kéo lên lầu ba, tay lại bị siết đến đâu điếng.
Cô tưởng hắn sẽ kéo mình vào phòng nhưng người con trai đã vứt ba lô của cô và mình sang một bên đè Mộng Hi vào tường giữa hành lang vắng vẻ.
“Anh... anh định làm cái gì? Anh nổi giận chỉ vì em đi cùng với bạn thôi ư?”
“Bạn? Tên Tiêu Thiếu Nam đó rõ ràng là thích em? Em còn đi chung với hắn? Anh đã nói thế nào? Em là của anh, kẻ nào cũng không được phép đụng đến” – Niên Thanh Lãng hai mắt lạnh lẽo nhưng lại bắn ra tia lửa, hùng hổ đấm mạnh vào tường bên cạnh cô.
Người con gái thoáng giật mình, sợ hãi nhìn hắn – “Sao anh lại như vậy nữa rồi? Thiếu Nam và em chỉ là bạn, lúc nãy bọn em là đi chung với cả nhóm học ngoại khóa, chẳng lẽ ngay cả bạn bè đi ăn uống với nhau, em cũng không được phép hay sao?”
“Đúng vậy, dù là Tiêu Thiếu Nam hay là ai khác anh cũng không muốn, thời gian của em, sự chú ý của em chỉ được phép dùng trên người anh.” – Hắn siết chặt nắm đấm trên tường, hung hăng nói với cô.
“Anh đừng có mà quá đáng như vậy. Tại sao em lại phải nghe theo sự ham muốn vô lý của anh chứ? Chúng ta là anh em, anh nên nhớ cho rõ!” – Cô dường như muốn phát điên lên được với người này, chỉ có thể phẫn uất phản bác lại hắn.
Niên Thanh Lãng nghe thấy cô nhấn mạnh hai chữ anh em, đôi mắt sắc lạnh càng sừng sộ hơn, tự dưng cười lạnh ghé tai cô – “Anh em? Mộng Hi, em thấy có đứa em gái nào như mình không? Ở dưới thân anh trai rên rỉ sung sướng đến chảy nước, còn ngậm chặt lấy đó của anh không buông. Em quên mình đã cầu xin anh trai đâm mạnh em thế nào rồi sao?"
“Im miệng!” – Cô tức giận lớn tiếng chặn họng hắn.
Nhưng người con trai không hề ngừng lại, còn mở miệng hỏi cô – “Hay để anh nhắc cho em nhớ chúng ta là cặp anh em thế nào nhé?”
Mộng Hi còn chưa kịp hiểu hắn đang nói gì thi Niên Thanh Lãng đã thô bạo xé toạc áo sơ mi của cô ra, mấy hạt cúc trên áo đều đứt ra rơi lộp cộp xuống sàn nhà. Áo lót của cô cũng bị hắn lột ra vứt suốt sàn nhà. Người con trau trực tiếp bóp nắn bầu ngực căng tròn, vục đầu há miệng liếm mút. Mộng Hi như bị hắn chạm phải dây thần kinh, hơi co giật người run rẩy, há miệng thở dốc.
Giữa hành lang vắng vẻ Niên Thanh Lãng lại ngang nhiên phóng đãng liếm mút ngực cô. Đây là ngoài hành lang hắn đang làm cái gì vậy? Nếu như lỡ có người nào lên đây cô và hắn chết chắc.
“Anh... ưm... mau dừng lại đi... Đây là hành lang mà... hức...
“Dừng lại? Rõ ràng Mộng Hi nhà ta đã sướng đến mức đầu v* cứng lên thế này.” – Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay chà miết nụ dâu cương cứng trên ngực.
“Còn ưỡn ngực mời gọi anh, vậy mà còn nói muốn dừng lại. Mộng Hi, em đúng là thích tự lừa mình gạt người. Em bình thường thích thú phóng đãng dưới thân anh như vậy, làm sao có thể sống thiếu anh được chứ?” – Hắn cắn tai cô nói tiếp mấy lời phóng đãng.
Niên Thanh Lãng trực tiếp nâng một chân cô, đem cự vật đã sớm cương cứng của mình đâm thẳng vào tâm hoa mọng nước kia. Kích thước quá khổ của hắn khiến vừa thốn vừa hỗn loạn, không kiềm được mà rên lên. Cũng may bọn họ đang ở tầng ba, giờ này người hầu cũng sẽ không lên đây dọn dẹp.
Niên Thanh Lãng cứ thế ủi thanh sắt nóng hổi vào trong cô, nhìn cánh hoa co thắt đang nuốt chửng lấy côn thịt của mình. Hắn càng hưng phấn càng trở nên hung hăng, đâm chọc mãnh liệt.
“Ưm... Hức... Đừng mà... Ah...”
“Không phải em đang rất sướng sao? Còn chảy đầy nước vậy mà.” – Nước dâm dịch của cô tiết ra dính ướt bộ lông rậm rạp của hắn, người đàn càng dập nắc mạnh hơn tạo ra thanh âm bạch bạch dâm đãng.
“Ah... Em chết mất... uh...”
Đang động tình giữa chừng, Niên Thanh Lãng đột nhiên nâng cả hai chân cô, bế thốc Mộng Hi lên. Làm người con gái theo bản năng phải quấn chặt lấy hông hắn – “Hức... anh... anh định làm gì?
Người con trai vẫn tiếp tục đâm rúc mạnh bạo không có ý định buông tha cho cô – “Bé cưng, hôm nay tôi phải cho tất cả mọi người biết tiểu thư nhà họ Bạch dâm đãng dưới thân anh trai mình thế nào?”
“Không!” – Cô mặt tái mét khi phát hiện hắn đang bế mình đến sát lan can.
Từ trên này cô có thể nhìn thấy đám người hầu đang dọn dẹp bên dưới, chỉ họ ngẩng đầu lên là sẽ phát hiện ra cô đang cùng anh trai mình thông dâm. “Không... em nói là dừng lại mà... Niên... Ưm...
Mộng Hi hoảng loạn bị hắn chặn họng, hai tay hắn giữ chặt mông cô bên dưới, hung hăng thúc mạnh cự vật vào trong huyệt đạo, chà đạp nó đến ửng đỏ. Mỗi lần thúc lên đều dập đến lút cán khiến Mộng Hi không thở nổi. Hôm nay hắn còn thô bạo hơn mọi khi.
"Bach... Bach..."
Niên Thanh Lãng dường như muốn dập nát hoa huyệt cô, đâm rút như đang trừng phạt, Mộng Hi vừa đau vừa sướng, khoái cảm thống khổ như muốn giết chết cô.
Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng xe trước cửa nhà, sau đó lại nghe thấy tiếng cha mẹ dưới đại sảnh. Cô hoảng loạn muốn cầu xin hắn vào phòng – “Đừng... đừng ở đây... Cha mẹ về rồi... Ah...
“Sợ sao? Anh chính muốn để cha mẹ nhìn anh làm em sung sướng đến mức nào, con gái nhỏ của họ phóng đãng thế nào dưới thân anh. Để cho tất cả mọi người biết em là của anh. Em nghe rõ chưa?” – Trong cơn hứng tình Niên Thanh Lãng vẫn biểu lộ sự giận dữ từ trận ghen tuông khi nãy.
“Không! Anh không được làm vậy!” – Mộng Hi sợ hãi muốn nhảy chạy trốn khỏi người hắn nhưng người con trai đang ngang ngược lật cô lại, để cô quay mặt nhìn xuống bên dưới, phô bày toàn bộ dáng vẻ dâm đãng của mình.
Niên Thanh Lãng từ phía sau thúc đến, đôi gò bồng đào phía trước lập tức nảy lên liên tục theo từng cú thúc của hắn, bộ dạng vô cùng phóng đãng. – “Ah... ưm... Đừng mà.
Cô nhìn xuống dưới thấy cha mẹ đang đứng giữa đại sảnh nói chuyện với quản gia, cô chỉ sợ bọn họ nhìn lên đây sẽ chứng kiến những chuyện dâm đãng xấu hổ của hai đứa con mình. Mộng Hi sợ hãi đến co rụt người, lại bị Niên Thanh Lãng phía sau hung hãn dập tới, khiến cô co giật run rẩy – “Ah... Ưm...
Hắn vươn tay về phía trước nắm lấy ngực cô xoa nắn – “Nhìn xem anh đã nói em thích người khác nhìn em bị anh chơi mà. Sao vậy? Có phải cảm giác có cha mẹ nhìn thấy rất sướng không? Để cho họ thấy con gái của họ dâm đãng đến mức nào.”
Niên Thanh Lãng nghĩ đến cảnh tượng cha mẹ phát hiện ra dáng vẻ này của cô, càng hưng phấn hơn nữa, điên cuồng thúc vào mông cô, nhanh đến mức không thấy tàn ảnh. Hắn hung bạo như một cái máy được lập trình sẵn, khoan sâu vào cơ thể cô để khắc dấu hình dạng côn thịt bên trong. Mộng Hi bị đâm đến trợn tròn mắt, rên rỉ vô cùng dâm đãng vừa nức nở như thể vô cùng ấm ức.
Đợi đến khi cha mẹ bên dưới rời đi rồi, hắn cũng tăng tốc độ dập nắc thêm mấy chục cái đưa cô đến cao trào, thân thể mê hồn co giật dưới sự tra tấn của hắn. Hắn vừa rút căn cự ra tinh dịch trắng đục đã theo dó rơi nhiễu xuống đất. Niên Thanh Lãng vô cùng thỏa mãn định xoay mặt cô lại ôm hôn ai ngờ phát hiện ra Mộng Hi đang khóc.
“Mộng Hi?”
“Chát!”