Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

“Nếu như trên thế giới chỉ có mình Kha Nguyệt, cần có một người làm bạn với em, thì anh mong người đó sẽ là anh.”. 

Giọng nói thoải mái tùy ý của anh lại như một câu bùa chú buộc chặt trên người cô. Đôi mắt thiết tha chân thành nhìn cô cho thấy sự nghiêm túc, đôi môi mỏng mím lại khiến cô thấy được anh đang rất thật lòng. 

Hàng lông mi dày của Kha Nguyệt rũ xuống, hai tay đặt bên mép giường ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh, để bản thân đến gần Lục Niên, mùi bạc hà dìu dịu vây lấy cô, cô để mặc bản thân phóng túng trầm luân trong sự dịu dàng của anh. 

Nếu cuộc đời này thật sự có một người như vậy, cùng cô cầm tay nhau đi đến đầu bạc răng long, cô hy vọng, người ông trời ban cho cô chính là người đàn ông trước mắt. 

Khóe môi nở nụ cười hạnh phúc, Kha Nguyệt CỌ đầu mình vào người Lục Niên, để mặc anh ôm cô vào 

lòng, siết chặt lấy nhau. 

“Ba ba, Bảo Bảo muốn cùng ngủ với mẹ có được không?” 

Kha Nguyệt nghe giọng trẻ con bập bẹ cất lên, che dấu đi nỗi buồn trong lòng, buông Lục Niên ra liền thấy Bảo Bảo đang lắc lắc đầu nhỏ đứng bên giường dường như vừa tới không lâu. 

Kha Nguyệt nhìn ánh mắt chờ mong của Bảo Bảo không đành lòng cự tuyệt, nhớ ngày mai Bảo Bảo phải đi, tình thương của người mẹ liền trỗi dậy, cúi người ôm lấy Bảo Bảo, hôn lên gương mặt bụ bẫm của nó, đồng ý nói: “Dĩ nhiên là được.” 

Kha Nguyệt ôm Bảo Bảo lên giường khóe mắt liếc nhìn vẻ bất mãn trên mặt Lục Niên, sau đó nhìn sang đứa trẻ ngoan ngoãn trong lòng, Kha Nguyệt không nhịn được cười trộm: Lục Niên đang ghen với con trau sao? 

Đêm khuya yên tĩnh, ánh đèn nhá nhem chiếu sáng phòng, trong phòng ngủ, Kha Nguyệt nằm nghiêng sang bên trái, giường lớn nên ba người nằm vẫn khá rộng, Bảo Bảo dĩ nhiên ngủ ở giữa, còn Lục Niên ngủ bên phải. 

Bảo Bảo nghe Kha Nguyệt kể chuyện cổ tích xong, không thèm để ý đến ánh mắt oán trách của cha liền dùng hai tay ôm lấy Kha Nguyệt, ngáy to ngủ, trên gương mặt nhỏ lộ vẻ thỏa mãn. 

Một luồng hơi thở đều đặn phả vào cỔ, Kha Nguyệt từ từ mở hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn thanh tỉnh không hề mơ màng. 

Đem cánh tay Bảo Bảo từ trên cổ buông ra, Kha 

Nguyệt chậm rãi xoay người Cố gắng không gây ra tiếng động, dưới ánh đèn mờ ảo hai mắt nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lục Niên, động tác khựng lại, cơ thể từ từ trầm tĩnh. 

“Sao anh vẫn chưa ngủ?” 

Kha Nguyệt nhỏ giọng hỏi, ánh mắt quan tâm quan sát nhìn Lục Niên. 

“Anh không ngủ được” 

Lục Niên trả lời mang theo luồng cảm xúc, Kha Nguyệt cho rằng mình nghe lầm, Lục Niên lặng lẽ đứng dậy đem Bảo Bảo đang ngủ say ôm sang bên cạnh, càng bản thân lại ngủ cạnh Kha Nguyệt. 

 

 

Advertisement
';
Advertisement