Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Hai gò má Kha Nguyệt đỏ lên, ánh mắt liếc sang Bảo Bảo, còn chưa kịp mở miệng, Lục Niên đã xoay người nằm lên trên cô, ngũ quan nho nhã tuấn mỹ dưới ánh đèn lại trở nên mị hoặc lòng người. 

“Lục Niên, anh mau xuống đi, Bảo Bảo thức dậy thì làm sao?” 

Kha Nguyệt tránh né ánh mắt nóng bỏng của Lục Niên, tiếng tim đập bang bang tăng nhanh, thấy anh cúi đầu, cánh môi nóng như lửa hôn lên gáy cổ, sau đó di chuyển xuống dưới, Kha Nguyệt nhẹ giọng kêu lên, ngăn 

cản không để anh tùy tiện làm tiếp. 

“Bà xã, em không thích mặc áo lót sao?” 

Giọng nói của anh càng lúc càng khẳn đặc, chất chứa sự nghi vấn nhưng rõ ràng cũng rất vui khiến cho thần kinh Kha Nguyệt căng ra, thở gấp cúi đầu, nhìn Lục Niên đang ở trước ngực cô, cảm giác tê dại khiến sự cự tuyệt của cô yếu dần. 

Hai mắt Kha Nguyệt co lại, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, hai cánh tay dùng sức muốn đẩy người đàn ông ở trên, cơ thể không tự chủ giãy giụa lại vô tình chạm vào hạ thân của anh, trong chốc lát gương mặt nhỏ nhắn như bốc lửa. 

Lục Niên có phản ứng, hai mắt Kha Nguyệt lóe lên, đôi mắt đen của Lục Niên dần dần Nguyệt ốm màu tình dục, không biết làm sao. Khi anh hôn lên môi cô thỏa thích liếm mút, gặm cắn Kha Nguyệt liền buông vũ khí đầu hàng, theo bản năng đáp lại nụ hôn của anh. 

Hai cơ thể dính chặt vào nhau, dịu dàng ma sát, tiếng kêu nhỏ vang lên phiêu tán trong không khí, ngón tay dài của Lục Niên ở trên cơ thể Kha Nguyệt đốt lên từng bông hoa lửa xinh đẹp, Kha Nguyệt không tự chủ khẽ gọi tên Lục Niên. 

Ngay khi cô nghĩ sắp tan chảy thành nước thì Lục Niên đột nhiên dừng lại, động tác khiêu khích cũng ngừng, gương mặt kiều my của Kha Nguyệt ẩn ẩn khó chịu, mở hai mắt mơ màng đập vào mắt là gương mặt cứng đơ của Lục Niên. 

Giọt mồ hôi trong suốt theo gương mặt anh rớt xuống làn da trắng nõn của cô, khiến cô run rẩy, thoảng 

cử động người, vuốt nhẹ gương mặt anh, thở hổn hển nói:“Sao vậy?” 

Cổ họng Lục Niên khẽ động, kích tình giữa hai mắt rút đi, thay vào đó là nỗi thất bại chán nản, nghiêng đầu nhìn về sau lưng, Kha Nguyệt cũng tò mò nhìn sáng, chỉ thấy một màn dở khóc dở cười. 

Hai đôi chân ngắn nhỏ của Bảo Bảo đang gác lên lưng Lục Niên, ngay lúc cô quay đầu sang còn nhìn thấy Bảo Bảo đem cánh tay đặt lên người Lục Niên giống như con gấu trúc, mỗi chu ra, cọ vào người Lục Niên. 

Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên trong căn phòng đầy mùi ái muội, Kha Nguyệt thấy vẻ mặt mẹ kế của Lục Niên buồn cười nhưng nói không nên lời, trên người liền nhẹ hẫng, Lục Niên ôm Bảo Bảo nằm sang bên. 

“Anh ngủ sớm đi.” 

Kha Nguyệt có chút hả hê dịu dàng nói ngủ ngon, Lục Niên xoay người lại bàn tay dùng sức kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô, bên tai là giọng khàn khàn tức giận của anh. 

“Tối mai sẽ làm lại”.

Kha Nguyệt bối rối đẩy đẩy cơ thể cao to nam tính của Lục Niên, sau khi anh nhắm mắt lại môi hơi hạ xuống, Kha Nguyệt biết anh không vui, than nhẹ một tiếng, kề sát vào bờ môi hoàn mỹ của anh chạm nhẹ xuống, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại. 

Cô lại không biết, sau khi cô thiếp đi, đôi mắt đen sâu thẳm từ từ mở ra, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn gương mặt mỹ lệ của cô, mãi lâu sau không bỏ đi. 

“Thiếu phu nhân, thiếu gia Bảo Bảo” 

Tiếng gõ cửa thâm nhập vào đầu, Kha Nguyệt đột nhiên mở mắt, ánh sáng mặt trời loang lổ chiếu vào giường, trên giường chỉ còn mỗi cô và Bảo Bảo, độ ấm bên người đã mất đi xem ra Lục Niên đã thức dậy từ sớm. 

“Thiếu phu nhân, Diệp phu nhân tới đón Bảo Bảo, thiếu gia dặn tôi lên kêu Bảo Bảo thiếu gia dậy ạ!” 

Nghe dì Mai nhắn, sắc mặt Kha Nguyệt có chút ngại ngùng, nhìn đồng hồ treo tường mới biết bản thân ngủ quên, lay nhẹ Bảo Bảo dậy, bắt đầu thay quần áo, cô không quên hôm nay phải về Kha gia. 

Bảo Bảo mở hé mắt, hai má hồng hồng, hàng lông mi run run, giọng nói non nớt đáng yêu: “Con chào mẹ” 

“Chào con Bảo Bảo”- Kha Nguyệt ôm Bảo Bảo vào phòng tắm, bắt đầu giúp Bảo Bảo rửa mặt. 

Bên trong phòng khách, Lục Niên mặc bộ áo màu trắng đơn giản, hai chân thon dài vắt ngang, một tay đặt trên lưng ghế sô pha, một tay bưng cà phê, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười thản nhiên. 

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân và thiếu gia Bảo Bảo đã dậy” . 

Lục Niên hướng dì Mai cười:“Dì Mai vất vả rồi.” 

Nâng tách cà phê, đưa đến bên mép khẽ nhấp một cái, khớp xương của ngón giữa rất rõ, một bàn chân.

“A Niên, nghe nói con chuẩn bị kết hôn có thật thế không?” 

Đuôi lông mày Lục Niên nhướng lên, không nói lời nào, nghe tiếng bước chân thì trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng, đưa mắt nhìn về phía cầu thang. 

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dắt theo một đứa bé bụ bẫm xuất hiện ở cầu thang, đứa bé trai hai mắt khép hờ, nó dùng đôi tay mũm mĩm của mình giụi hai mắt cho tỉnh táo, cái miệng nhỏ chu lên, thân thể tròn vo, mặc quần bò áo thun cùng với chiếc áo bông nhỏ có hình hoạt họa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô gái. 

Hôm nay Kha Nguyệt mặc bộ váy theo phong cách Anh, bên ngoài khoác chiếc áo nhỏ màu đen, đôi giày cao trung bình càng làm tăng dáng người cao gầy hoàn mỹ. Mái tóc quăn đen nhánh buộc lên sau ót, làn da trắng như ngà voi điểm thêm chút đồ trang sức thanh nhã, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực như bông hoa bách hợp thuần khiết nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, khi cô nhìn xuống lầu môi khẽ cong lên tựa như đóa hoa hồng nở rộ đến vô tận. 

“Yến Thanh...” 

Một giọng nói thì thầm run run từ dưới lầu truyền tới, mang theo cảm giác mừng rỡ kích động khiến cho Kha Nguyệt tò mò nhìn sang 

Bên trong căn phòng khách, Lục Niên nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, anh ngồi đối diện người phụ nữ trung niên đang dùng vẻ mặt sững sờ nhìn về phía cô. 

Kha Nguyệt nghe tên “Yến Thanh”, đôi mắt đầy vẻ khó hiểu, khí chú ý tới thần sắc đau buồn và kích động của bà cô liền hiểu ra, cúi đầu trìu mến nhìn Bảo Bảo, dắt nó chầm chậm bước xuống cầu thang. 

Khi Kha Nguyệt bước đến bậc thanh cuối cùng thì vẻ mặt người phụ nữ từ từ dịu xuống, hướng Kha Nguyệt cười xin lỗi một tiếng: “Thật ngại quá, lúc nãy bác nhận làm người” 

Kha Nguyệt cũng đoán ra đây là bà ngoại của Bảo Bảo, thật khác so với phong thái thanh lịch cao quý của bà Lục. Trên người bà lúc nào cũng toát lên khí chất dịu dàng Nguyệt hòa, không thể tìm thấy khí chất quý bà trên người, ngược lại là sự hiền hòa thân thiết. 

“Cháu chào bác” 

Kha Nguyệt mỉm cười, lễ phép gọi, trên gương mặt sự kính trọng chân thành không hề mang theo tia dối trá và lấy lòng. 

Người phụ nữ nhìn từ trên xuống dưới Kha Nguyệt ánh mắt đầy ưu thương dịu dàng, nghe Kha Nguyệt gọi trên mặt lộ vẻ vui sướng, Kha Nguyệt thầm nghĩ có lẽ vị phu nhân này nhìn thấy cô con gái đã khuất thông qua cô? 

“Bà ngoại”. 

Bảo Bảo lớn tiếng kêu, khiến cho người phụ nữ lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt cười, sau đó đưa hai tay ôm Bảo Bảo, dịu dàng nói: “Bảo 

Bảo, đến đây bà ngoại ôm một cái”. 

Kha Nguyệt buông tay Bảo Bảo ra, theo phản xạ ngồi xuống bên cạnh Lục Niên.Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, khi cô ngồi xuống thì đặt tách cà phê lên bàn, thuận thế ôm lấy Kha Nguyệt không hề có chút gì ngại ngùng. 

“Tiểu Nguyệt, đây là mẹ của Yến Thanh, bác Diệp” “Bác Diệp, đây là vợ của cháu, Kha Nguyệt.”

Advertisement
';
Advertisement