Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Cố Minh Triệt - Kha Nguyệt (Truyện full)

Kha Nguyệt chật vật đi vào bữa tiệc một lần nữa 

Vai cô bị người ta đụng vào, đau nhói, vừa nhíu mày ngẩng đầu lên là Cố Nguyễn Phong đi cùng bạn gái 

Thấy anh ta cười giảo hoạt, Kha Nguyệt đã có dự cảm không lành 

Ánh mắt Kha Nguyệt trầm xuống, kiềm đi nỗi đau trong trái tim, bước chân vội vàng đi về trước. 

Nhưng người phía sau dường cũng không có ý định bỏ qua cho cô 

Anh ta cất giọng mỉa mai:“Tại sao ở đây lại có con gà rừng đi loanh quanh thế này, bảo vệ đầu?”. 

Kha Nguyệt cũng chẳng đáp lời, cứ thế vô cảm mà nhìn anh ta 

Thấy cô không nói gì cô bạn gái đi cùng anh ta liền cảm thấy thẹn quá hoá giận thay :“Sao bị cấm hả? Cố thiếu hỏi mà không trả lời.” 

Cô gái kia liền nhẹ nhàng nói tiếp:“Phong, em gọi bảo vệ nhé” . 

Kha Nguyệt cảm thấy không chịu nổi nữa đành lôi thiệp mời ra để cho hai người này xem :“Được chưa hai chú bảo vệ giờ tôi vào được chưa?”. 

Cô gái đi cùng Cố Nguyễn Phong nhanh tay giật lấy thiếp mời xé ra thành từng mảnh nhỏ 

Lần này thì thành công khiến Kha Nguyệt tức giận: 

“Cô có thấy mình giống mấy con chó cái hay cắn bậy ngoài đường không? Tránh ra đi, chó ngoan không cắn người”. 

Thấy hành động vô liêm sỉ của người bạn gái đi cùng, Cố Nguyễn Phong cũng chẳng nói gì 

Cô biết, anh ta luôn im lặng chờ đến lúc cô sẩy chân rồi đâm một phát 

Quả nhiên, Cố Nguyễn Phong rút điện thoại gọi điện cho ai đó 

Lúc sau có một người bảo vệ đến, lôi xềnh xệch Kha Nguyệt đi, cô cố giải thích mãi :“Tôi có thiệp mời, anh xem đi nó đã bị hai, người kia xé hết rồi, nếu anh không tin thì chúng ta có thể đến kiểm tra camera an ninh.” 

Bảo vệ cũng đã gặp nhiều tình huống biện hộ như thế này rồi, anh ta chỉ nghĩ cô gái này chắc lại để gặp những ngôi sao nổi tiếng mà trà trộn vào đây 

Kha Nguyệt tuyệt vọng giải thích nhưng vẫn không ai tin tưởng 

Làm cô nhớ đến một lần gặp Tử Nhiễm cũng như vậy 

“Kha Nguyệt, đừng tưởng rằng cô làm vậy Triệt sẽ quay về bên cô, nhiều năm trước cô không có được trái tim của anh ấy, thì nhiều năm sau dù có là thiên kim Kha Thị, cô cũng không cách nào lọt vào mắt anh ấy”. 

Tử Nhiễm nói xong tỏ vẻ đắc ý, đôi môi đỏ tươi Sơn nước càng sáng bóng, đôi lông mày nhưởng lên đầy khinh thường, tay để lên tóc. Hành động đó trong mắt Kha Nguyệt chỉ là sự ghê tởm. 

“Dù không lọt vào mắt của anh ấy cũng không cần cô phán xét, ít nhất lúc này, gia đình hai bên luôn cố ý tác hợp tôi và Cố Minh Triệt, còn chị...”- Kha Nguyệt cười lạnh, môi đỏ mọng cong lên. “Chỉ là một trạm nghỉ tạm thời” 

Cô không muốn cố ý khoe gia cảnh của bản thân, chẳng qua là không muốn để Từ Nhiễm sỉ nhục như vậy, vì Cố Minh Triệt và Tử Nhiễm cô đã mất đi tôn nghiêm, lúc này cô cũng nên phản kích nếu không, cô đúng là quả hồng mềm. 

Sắc mặt Tử Nhiễm cứng đờ, phẫn hận nhìn chằm chằm Kha Nguyệt, đôi mắt như Lâm Đại Ngọc hờn giận trách cứ. 

Kha Nguyệt không yếu thế, hung tợn trợn to mắt, ỷ vào chiều cao nhìn xuống Tử Nhiễm, trong mắt tia lửa không ngừng phun lên. 

Tử Nhiễm giận quá mà cười, cười đến xinh đẹp: “Nhưng mà, làm sao bây giờ, Kha Nguyệt à, người Triệt yêu là tôi, cô không thể thôi miên bản thân mình được nha.”.

Advertisement
';
Advertisement