Thấy thân thể to béo của Lâu béo rung rung, dáng vẻ hung dữ dọa người, Đào kỳ bị dọa mất mật.
Cậu ta vội vàng ngậm miệng lại không dám hó hé gì nữa.
Ông chủ Tiêu thấy vậy vẻ mặt tràn đầy bất mãn.
“Đồ vô dụng!”, ông chủ Tiêu chỉ hận bột không gột nổi thành hồ, hoàn toàn thất vọng đối với Đào Kỳ.
Thậm chí có hơi hối hận vì sao trước đây lại chọn kẻ nhát gan như Đào Kỳ.
Sai một ly đi một dặm là đây.
“Nhóc con, đây là chuyện giữa tôi và Tần Kiệt, không có chuyện của cậu, cút sang một bên cho tôi!”
“Cút con mẹ nhà ông! Bà mẹ ông dám nói không liên quan đến tôi lần nữa coi?", Lâu béo thực sự nổi giận, nước bọt văng khắp nơi.
“Lâu béo, thôi đi!”
“Kiệt Tử, bọn này đúng là khốn kiếp mà, thứ không có cha nuôi mẹ dạy, hôm nay không dạy cho bọn họ một bài học, sau này…”
“Tôi bảo cậu thôi đi, có nghe không?”, Tần Kiệt quát lên với Lâu béo.
“Tôi…”, Lâu béo khựng lại, ngón tay run run chỉ vào mặt ông chủ Tiêu, mắt long lên sòng sọc, hậm hực lui về đứng ngang với Tần Kiệt.
Tần Kiệt nhìn ông chủ Tiêu, thản nhiên nói: “Ông muốn làm gì?”
“Nghe nói các người đã đạt thành thỏa thuận với công ty nào đó để bán hàng trực tiếp cho bọn họ luôn thì phải. Tôi cũng chẳng làm khó các cậu, vầy đi, tiền mỗi lần bán hàng, các cậu chia cho tôi ba phần là được!”, ông chủ Tiêu nói.
“Ông tính bóp mũi không cho người ta thở à? Ba phần? Con mẹ nó sao không ăn cướp luôn cho rồi đi!”, Lâu béo tức giận hét lên.
“Cậu im đi!”, Tần Kiệt quát ngăn Lâu béo lại, trừng mắt với ông chủ Tiêu: “Nếu tôi không cho thì sao? Ông sẽ làm gì tôi?”
“Không cho?”, ông chủ Tiêu lạnh lùng cười: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“À, nghe ông nói vậy thì có vẻ ông muốn làm gì tôi thì phải? Được rồi, tôi đứng ngay đây, ông muốn làm gì thì làm đi!”
Vừa nói, Tần Kiệt vừa chủ động tiến đến gần, chìa cần cổ ra, lại giơ tay chỉ chỉ vào cổ mình, ý bảo ông chủ Tiêu mau mau xuống tay đi đừng ngại.
“Kiệt Tử, cậu…”, Lâu béo hốt hoảng.
“Đừng qua đây! Nếu không tôi trở mặt với cậu đó!”, Tần Kiệt ngăn Trương Lâu thêm lần nữa.
“Cậu…”, Lâu béo hoảng đến độ mặt trắng bệch.
Tần Kiệt nói: “Không phải ông muốn làm gì tôi sao? Mau ra tay đi chứ? Ông còn đứng đực ra đấy làm gì? Ngu người luôn rồi à?”
“Cậu…”, lúc này người qua lại càng lúc càng đông, rất nhiều sinh viên đang nhìn qua bên này hóng biến, ông chủ Tiêu làm sao dám ra tay.
“Ông không ra tay đúng không?”, Tần Kiệt hơi ngẩng đầu lên: “Tôi cho ông ba giây suy nghĩ, nếu như ông không xin lỗi tôi, tôi bảo đảm hôm nay hai người sẽ không bước chân ra khỏi đây được đâu!”
“Cậu, cậu muốn làm gì hả?”, Đào Kỳ bị câu nói của Tần Kiệt dọa xanh mặt.
Ở đây là đại học công nghiệp Hồ, sân nhà của Tần Kiệt, nếu Tần Kiệt ra tay, bọn họ chỉ có thể là chuột chạy cùng sào.
“Nhóc con, cậu đừng vội cho rằng chung quanh có nhiều người thì tôi không dám làm gì cậu!”, ông chủ Tiêu ra sức cứng miệng.
“Được thôi, rốt cuộc ông cũng chịu ra tay chứ gì? Mau lên đi! Sao còn đứng đó?”, Tần Kiệt càng áp sát hơn.
“Cậu, cậu đừng có ép tôi! Tôi cho cậu biết…”
“Không ra tay sao, vậy thì xin lỗi đi. Nếu không, tôi báo cảnh sát!”
“Báo cái con khỉ!”, ông chủ Tiêu giơ chân đạp Tần Kiệt một cái.
Huỵch~!
Tần Kiệt ngã nhoài ra đất.
“Con mẹ nó! Đánh nhau rồi!”
“Đánh thật rồi!”
“Dám đánh người ở trong trường chúng ta, không được để ông ta chạy thoát!”
Trong khoảnh khắc, đám sinh viên đứng chung quanh hóng biến trở nên sôi sục.
Một người là sinh viên bên Hoa Trung, một người là dân giang hồ, vậy mà dám ngang nhiên đánh sinh viên đại học công nghiệp Hồ.
Đúng là không coi cái trường này ra gì mà.
Lập tức có rất đông nam sinh viên ùa tới vây xem.
Đồng thời chặn đứng đường lui của ông chủ Tiêu và Đào Kỳ.
Tiêu rồi~
Đào Kỳ ngã phịch mông xuống đất.
Sắc mặt trắng bệch.
“Tiêu rồi, sao ông lại đánh thật chứ? Nếu có đánh thì cũng phải tránh cái trường này ra mới đúng! Thôi xong, phen này hết đường về rồi!”
“Tôi, tôi…”, nhìn thấy bao nhiêu sinh viên đang tức giận xung quanh, ông chủ Tiêu mới ý thức được mình sai lầm như thế nào.
Nhất thời, ông ta cũng luống cuống.
Mặc dù ông ta không sợ chuyện bé xé ra to.
Nhưng mà trước mắt mọi người rõ ràng là ông ta ra tay trước, ông ta đuối lý.
Sinh viên vây xem ngày càng đông, ông ta làm sao không chột dạ.
“Ông sợ à?”, đột nhiên, Tần Kiệt lồm cồm bò dậy.
“Cậu… À, tôi biết rồi, cậu cố ý ép tôi ra tay chứ gì?”, ông chủ Tiêu nghiến răng.
“Tôi từng nói tôi cố ý sao?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.
“Cậu…”, ông chủ Tiêu tức nghẹn họng.
Ông ta biết ông ta đang rơi vào cái bẫy của Tần Kiệt.
Tần Kiệt cố ý ép cho ông ta nổi điên, sau đó hành động thiếu sáng suốt.
Như thế, Tần Kiệt đương nhiên sẽ thắng thế.
Nói chuyện cũng có lý lẽ hơn hẳn.
Còn ông ta, ai bảo giận quá mất khôn, tự đánh mất quyền bào chữa.
“Thằng ranh con thối tha, bụng dạ thâm độc, xem ông đây làm sao dạy dỗ mày…”
“Ông định làm gì cơ? Bỏ tay xuống đi! Nói chuyện đàng hoàng, có nghe không? Mau buông tay xuống cho tôi!”
Nhưng không đợi ông chủ Tiêu có phản ứng, bên ngoài đám đông chợt có tiếng chân sầm sập chạy đến.
Một giây sau có hai người xông vào.
Không thèm nói tiếng nào, cứ thế khóa ngược tay ông chủ Tiêu lại.
Hai người vừa đến chính là bảo vệ của trường đại học công nghiệp Hồ.
Sau khi nghe thấy bên ngoài có tiếng sinh viên xô xát ẩu đả, bảo vệ lập tức chạy tới.
Vừa mới đến đã nhìn thấy ông chủ Tiêu sắp ra tay đánh người.
Lại còn đánh sinh viên trường mình.
Quá đáng lắm rồi.
Hai người họ là bảo vệ trường đại học, đương nhiên phải bảo vệ sinh viên của trường.
Không nói hai lời, trước tiên áp chế ông chủ Tiêu lại đã rồi nói.
Về phần Đào Kỳ, vừa thấy bảo vệ trường xuất hiện thì đã sợ đến hồn bay phách tán, mặt lúc xanh như tàu lá, lúc trắng như sáp đèn cầy, giống hệt vừa nuốt phải thuốc độc, khó coi vô kể.
Mười lăm phút sau, cảnh sát khu vực gần đó nhận được điện thoại bèn chạy đến trường đại học Hồ.
Sau khi điều tra, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Đủ bằng chứng cho thấy ông chủ Tiêu ra tay đánh người trước, cố ý gây thương tích.
Thế là bị giữ lại và dạy dỗ cho một trận.
Về phần Đào Kỳ, trực tiếp trả về đại học nông nghiệp Hoa Trung, giao cho trường học xử lý.
Một chút sóng gió nhẹ nhàng cứ thế trôi qua.
Không lâu sau đó, tin tức đã được cập nhật.
Ông chủ Tiêu bị cảnh sát khu vực nghiêm khắc cảnh cáo, không được phép gây rối nữa.
Nếu không sẽ bị xử lý theo pháp luật.
Còn Đào Kỳ, cứ theo tin tức Tạ Quán Lâm và Uông Sảng gửi đến thì…
Đại học nông nghiệp Hoa Trung xét thấy Đào Kỳ từ lúc gian lận thi cử đến nay không hề biết ăn năn hối cải, ngược lại ngày càng tệ hại, còn bắt tay với kẻ xấu bên ngoài quậy phá, gây thương tích cho sinh viên trường bạn, hành vi đầy ác ý, không xứng đáng đứng trong hàng ngũ sinh viên đại học.
Sau khi thông qua cuộc họp, ban lãnh đạo nhà trường quyết định đuổi Đào Kỳ ra khỏi trường.
Cho Đào Kỳ một ngày để thu dọn đồ đạc rời khỏi đại học nông nghiệp Hoa Trung.
Trong vòng ba năm không được thi lại vào trường này nữa.
Sau khi có quyết định xử phạt, toàn bộ trường Hoa Trung từ giảng viên đến sinh viên đều xôn xao.
Hoa Trung là một trường đại học lớn, có thể tự tuyển sinh, tầm cỡ không vừa.
Đào Kỳ cứ thế bị tước học tịch, đuổi khỏi trường.
Ba năm cấp ba trầy da tróc vảy mới có một ngày được mở mặt mở mày.
Ai mà ngờ, bây giờ phải chờ ba năm nữa mới được học tiếp, từ đây đến đó không được đăng ký thi lại vào trường.
Nếu thi vào trường khác, cho dù có đậu đi nữa.
Thì cũng sẽ trễ mất hai năm.
Tuổi tác không so được với lớp dưới.
Có thể nói là một vết trượt lớn trong cuộc đời.
Còn Đào Kỳ lại trở thành trò cười của trường Hoa Trung.
Biết được tin tức về Đào Kỳ, Tần Kiệt mỉm cười.
Một ông chủ Tiêu, một Đào Kỳ, hai cái gai trong mắt, cuối cùng đã nhổ được hoàn toàn.
Từ giờ trở đi sẽ không còn ai gây rắc rối nữa.
Reng reng reng~
Anh vừa gác máy mà.
Là Tần Tuyết gọi đến.
Chủ yếu là vì quan tâm anh thôi.
Hai người tán gẫu một hồi.
Anh lại nhận được cuộc gọi của một người bạn học cùng lớp.
Đương nhiên cũng có điện thoại của giảng viên chủ nhiệm lớp nữa.
Trong số đó, vậy mà cũng có cả Ôn Thanh Thanh điện thoại đến.
Có điều phần lớn thời gian hai người chỉ im lặng, thật sự mở miệng nói chỉ được mấy câu.
Cuối cùng cú điện thoại kết thúc một cách nhạt nhẽo.
Tần Kiệt rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Không biết vì sao, bây giờ chỉ cần nói chuyện với Ôn Thanh Thanh, anh đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Haiizzz~
Vừa cúp điện thoại thì cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
Một bóng dáng quen thuộc mà Tần Kiệt mong chờ đã lâu rơi vào tầm mắt.