Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

“Tinh Tử?”  

             Vừa nhìn thấy cậu ấm Vương Tinh, Tần Kiệt tưởng mình nhìn lầm. Anh chớp mắt, sau khi xác định thật sự là Vương Tinh, anh kích động ôm chặt lấy cậu ta.  

             “Đã hơn một tháng rồi, rốt cuộc thằng nhóc cậu đi đâu vậy? Học xong là chạy mất, gọi điện thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không thèm trả lời, hỏi bạn gái cũ của cậu cũng chẳng có tin tức gì, tôi còn tưởng cậu biến mất khỏi thế giới này rồi chứ…”  

             Thấy Tần Kiệt cứ lải nhải ôm mình, Vương Tinh bỗng thấy cảm động, mắt cậu ta ánh lên chút nước nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại không rơi xuống.  

             Thật lâu sau, Tần Kiệt mới buông tay ra.  

             Anh nhận ra Vương Tinh tiều tụy hơn trước rất nhiều.  

             Hai mắt đều đỏ cả lên.  

             Anh cau mày nói: “Cậu sao vậy?”  

             “Kiệt Tử, cảm ơn cậu!”, Vương Tinh nhìn Tần Kiệt một lúc mới nói ra năm chữ.  

             Ngược lại Tần Kiệt cảm thấy hơi mơ hồ.  

             “Rốt cuộc là làm sao? Trông cậu tiều tụy hơn rất nhiều, còn khóc nữa à?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “Không, không có gì! Chỉ là rất lâu rồi không gặp cậu, giờ gặp lại, tôi bỗng có cảm giác vô cùng thân thiết như gặp lại người thân của mình nên hơi cảm động!”, Vương Tinh giải thích.  

             Dù sao Tần Kiệt cũng là người sống qua hai đời, mặc dù Vương Tinh nói rất thản nhiên, cũng không có gì không đúng, nhưng không thể qua nổi đôi mắt của Tần Kiệt.  

             Anh nhận ra chắc chắn Vương Tinh có chuyện giấu anh nhưng lại không muốn nói ra.  

             “Tinh Tử, chúng ta có phải là anh em không?”  

             “Phải chứ!”  

             “Là anh em thì cậu phải nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì?”, Tần Kiệt nhìn Vương Tinh, hy vọng Vương Tinh có thể nói thật với anh.  

             “Không nói có được không?”, Vương Tinh không muốn nói.  

             “Vừa rồi cậu cũng nói rồi đấy, tôi cho cậu cảm giác như gặp được người thân. Nếu đã là người thân, có chuyện gì mà cậu không thể nói à? Nói đi, rốt cuộc làm sao vậy? Cậu không nói nghĩa là cậu không coi tôi như anh em!”, vẻ mặt Tần Kiệt vô cùng nghiêm nghị.  

             Lúc này Vương Tinh không thể không nghiêm túc.  

             Cậu ta im lặng một lúc lâu mới nói: “Nhà tôi… phá sản rồi!”  

             “Hả?”, Tần Kiệt ngạc nhiên sững người.  

             Nhà Vương Tinh mở một chuỗi siêu thị lớn, tổng giá trị lên đến hàng chục triệu.  

             Chẳng phải mấy ngày trước họ vẫn còn tốt sao? Sao nói phá sản là phá sản vậy?  

             “Có phải cậu thấy lời tôi nói không đáng tin không?”, Vương Tinh thở dài.  

             “Vương Tinh, không phải tôi cảm thấy không đáng tin, chỉ là chuyện này quả thật…”  

             “Tôi biết cậu đang nghĩ gì!”, Vương Tinh thở dài nói: “Bố tôi bị người ta lừa, dính vào cờ bạc. Ông ấy đánh bạc ở ngoài liên tục một tuần, thua hết toàn bộ tài sản!”  

             “Ông ấy không cam tâm! Về nhà còn lấy sổ đỏ, muốn đánh thêm vài ván để lấy lại số tiền đã thua. Mẹ tôi không đồng ý, kết quả hai người cãi nhau ra tận bên ngoài, bố tôi không chú ý trên đường có xe nên… bị xe tông!”  

             “Sau vụ tai nạn, ông bà nội của tôi biết chuyện thì cũng tức đến đổ bệnh, phải nhập viện. Một nhà ba người đều được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt! Mẹ tôi phải dùng tiền riêng của mình ra để chữa bệnh cho họ!”  

             “Đó mới chỉ trả nổi tiền phí phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng trong nhà lại hết tiền, nhà cũng không thể bán được, tôi còn phải đi học, mẹ tôi phải sống tiếp, hết cách, bà phải đến trung tâm tìm kiếm việc làm để tìm việc!”  

             “Cũng may bà không quá xui xẻo, ngày thứ ba đã tìm được một công việc thích hợp, làm giám đốc tài vụ, một tháng được năm ngàn…”  

             “Khoan đã!”  

             Lúc nghe đến mấy chữ giám đốc tài vụ và năm ngàn, Tần Kiệt nhíu mày nhớ lại những gì Vương Tinh vừa kể, anh càng có cảm giác rất quen.  

             “Mẹ cậu tìm được việc ở công ty nào?”  

             “Hình như cái gì Tuyết đó, tôi không hỏi cụ thể. Dù sao tôi cũng nghe mẹ nói đãi ngộ khá tốt, ông chủ của họ còn nói có thể ứng trước lương một năm khi mẹ tôi cần gấp!”, Vương Tinh nói.  

             Vừa nghe vậy, Tần Kiệt đã hiểu ngay.  

             Anh bỗng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.  

             Đi vòng vòng lại quay trở về như ban đầu, giám đốc tài chính mà anh tuyển vào hóa ra là mẹ của cậu ấm Vương Tinh.  

             Lúc này, cuối cùng anh cũng đã hiểu tại sao câu chuyện Vương Tinh nói rất giống với câu chuyện Lưu Tuấn Mai kể lúc ở trung tâm tìm kiếm việc làm.  

             Hóa ra chính là cùng một câu chuyện.  

             Nhưng anh lập tức cảm thấy như vậy lại tốt hơn.  

             Lưu Tuấn Mai là mẹ của Vương Tinh, bà ấy giúp anh quản lý tài vụ, vậy càng đáng tin hơn.  

             Tất nhiên, tạm thời Tần Kiệt cũng không muốn nói cho Vương Tinh biết chuyện mình là ông chủ của Lưu Tuấn Mai.  

             Mình và Vương Tinh là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, nếu bây giờ anh nói với Vương Tinh, Tần Kiệt lo nhất thời cậu ta không thể chấp nhận được.  

             Dù sao trước khi Tần Kiệt kiếm được tiền, gia đình Vương Tinh cũng là nhà có điều kiện tốt nhất trong ký túc xá.  

             Điều kiện gia đình của Tần Kiệt kém nhất.  

             Bây giờ thì ngược lại.  

             Nếu để Vương Tinh biết, rất khó để cậu ta chấp nhận nổi.  

             Tạm thời cứ giữ bí mật đã.  

             Cũng may toàn bộ suy nghĩ của Vương Tinh dồn hết vào chuyện gia đình của mình nên không để ý đến vẻ mặt thay đổi khác thường của Tần Kiệt.  

             Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.  

             Lúc Vương Tinh nói cậu ta rất biết ơn ông chủ đã tuyển mẹ cậu ta Lưu Tuấn Mai vào làm, Tần Kiệt không biết nên nói gì cho phải.  

             Cho đến khi Vương Tinh nói hết, Tần Kiệt vẫn im lặng không nói gì.  

             Cả phòng ký túc xá rơi vào yên tĩnh.  

             Hai người đều yên lặng ngây người.  

             Một lúc lâu sau, Tần Kiệt mới nói: “Cậu đợi tôi một chút!”  

             “Cậu làm gì vậy?”, thấy Tần Kiệt muốn đi ra ngoài, Vương Tinh hỏi.  

             “Cậu cứ ở ký túc xá đợi tôi, đừng đi đâu đấy!”  

             Rầm ~  

             Nói rồi Tần Kiệt chạy như bay ra khỏi ký túc xá.  

             Vương Tinh ngơ ngác.  

             Chuyện gì vậy?  

             Sao tự dưng cậu ta lại chạy ra ngoài?  

             Muốn làm gì à?  

             Mười phút sau, Tần Kiệt quay lại ký túc xá.  

             Nhưng lúc này anh không về ký túc xá tay không.  

             Trong tay anh có thêm một cái túi.  

             “Cậu cầm lấy!”, Tần Kiệt nhét cái túi vào trong tay Vương Tinh.  

             “Cái gì vậy?”, Vương Tinh không biết rốt cuộc Tần Kiệt muốn làm gì.  

             “Cậu mở ra là biết ngay!”, Tần Kiệt mỉm cười nói.  

             “Ồ?”  

             Vương Tinh khó hiểu mở túi ra.  

             Cậu ta bỗng ngây người.  

             Vì cậu ta nhìn thấy sáu xấp một trăm tệ màu xanh được bỏ trong túi.  

             “Đây là…”  

             Vương Tinh ngẩng đầu nhìn Tần Kiệt, không hiểu ý của Tần Kiệt là gì.  

             “Lần trước mượn của cậu năm mươi ngàn mà vẫn chưa có cơ hội trả lại cậu. Bây giờ tôi trả lại cho cậu, cậu có thể đưa cho cô để cải thiện điều kiện sống trong nhà!”  

             “Nhưng lúc đầu tôi chỉ cho mượn cậu năm mươi ngàn, cậu trả lại tôi sáu mươi ngàn làm gì?”  

             “Nhiều hơn mười ngàn, coi như là tiền lãi tôi trả cậu!”, Tần Kiệt nói.  

             “Vớ vẩn, tôi không phải cho vay nặng lãi, năm mươi ngàn chỉ cho cậu mượn hơn ba tháng, sao có thể lấy mười ngàn tiền lãi chứ? Không được, cậu lấy lại đi!”, nói rồi, Vương Tinh lấy ra một xấp tiền đòi trả lại cho Tần Kiệt.  

             Nhưng lại bị Tần Kiệt ngăn lại.  

             “Là anh em với nhau mà, cậu cứ cầm lấy đi”, Tần Kiệt nói: “Nếu lúc đầu cậu không cho tôi mượn năm mươi ngàn, tôi cũng không thể kiếm được tiền. Mười ngàn này, ngoài việc tôi trả tiền lãi cho cậu, còn có tiền chia lợi nhuận làm trong đó nữa!”  

             “Cậu…”, Vương Tinh rất cảm động.  

             Mắt cậu ta đỏ bừng, ánh đầy nước.  

             Cậu ta nhìn Tần Kiệt một lúc: “Được, tôi nhận mười ngàn này. Đợi sau này tôi kiếm được tiền sẽ trả lại cậu!”  

             “Chuyện sau này cứ để sau này hẳn nói! Hơn một tháng không gặp, chúng ta đi uống vài ly thế nào?”  

             “Chỉ có hai chúng ta sao?”  

             “Gọi tên Béo và Bốn Mắt về!”  

             “Được!"

Advertisement
';
Advertisement