Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

Không bao lâu sau, Tần Kiệt đã đến bộ phận vận hành siêu thị.  

             “Chào giám đốc Tần!”  

             Thấy Tần Kiệt đột nhiên xuất hiện, đám người trong bộ phận vận hành ào ào đứng dậy.  

             Tần Kiệt quét mắt nhìn đám người, nhưng anh không nhìn thấy Uông Gia Tân.  

             Anh chỉ vào người phụ trách bộ phận vận hành: “Vừa rồi chuyện trúng thăm điện thoại Motorola là như thế nào?”  

             “Điện thoại Motorola?”, người phụ trách bộ phận vận hành không hiểu ý của Tần Kiệt: “Giám đốc Tần, không có chuyện gì cả. Chỉ là bốc thăm trúng thưởng mà thôi. Sao vậy? Không thể để cho khách hàng bốc thăm sao? Nếu như vậy, tôi lập tức thông báo máy rút thăm trúng thưởng xảy ra vấn đề!”  

             Người phụ trách bộ phận vận hành hiểu lầm ý của Tần Kiệt, nói xong anh ta thực sự cầm bộ đàm lên, chuẩn bị phân phó, dặn dò.  

             Nhưng cuối cùng lại bị Tần Kiệt ngăn lại.  

             “Giám đốc Tần, anh đây là…”, không chỉ có người phụ trách bộ phận vận hành mà những người khác cũng không hiểu rốt cuộc Tần Kiệt có ý gì.  

             Mọi người không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

             “Ban nãy Uông Gia Tân có đến đây không?”, Tần Kiệt đành phải trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.  

             “Không có!”  

             “Thật sự không có đến sao?”, Tần Kiệt lặp lại một lần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ trách bộ phận vận hành, dường như anh muốn nhìn thấu tâm tư của người phụ trách, chỉ cần người phụ trách nói dối bịa chuyện, anh liền có thể nhìn ra.  

             “Thật sự không có! Nếu anh không tin, có thể kiểm tra camera!”, người phụ trách nói.  

             “Ồ, vậy sao?”, Tần Kiệt nhíu mày liếc nhìn màn hình theo dõi camera, lúc này anh mới ý thức được rằng mình đã quên không chú ý đến điểm này, nói: “Người trúng điện thoại Motorola, lúc bốc thăm, không xảy ra vấn đề gì chứ?”  

             “Không có, tất cả đều tuân thủ theo quy định”, người phụ trách trả lời.  

             “Vậy sao? Được rồi, tôi biết rồi! Không có chuyện gì nữa, mọi người làm việc tiếp đi!”  

             “Vâng, giám đốc Tần!”  

             Sau khi xác định không có liên quan gì đến Uông Gia Tân, cuối cùng Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.  

             Cũng may Uông Gia Tân không đến can dự.  

             Nếu không, anh thực sự sẽ rất tức giận.  

             Ngày khai trương đầu tiên, đã có nhân viên treo đầu dê bán thịt chó, lừa lọc giở trò ở ngay trước mặt anh thì về sau bọn họ còn có thể làm như thế nào nữa.  

             Tuyệt đối không thể để cho thói quen làm việc này ngày một lớn dần.  

             Chỉ cần có một chút đầu đuôi manh mối, thì anh nhất định phải giết chúng từ trong nôi.  

             Uông Gia Tân không đến can dự khiến cho Tần Kiệt cảm thấy rất yên tâm.  

             Điều đó chứng tỏ Uông Gia Tân vẫn là một người trung thành và đáng tin cậy.  

             Qua sự việc này càng làm cho Tần Kiệt có ấn tượng tốt về Uông Gia Tân hơn.  

             Đương nhiên, những điều này, về sau Uông Gia Tân cũng mới biết được.  

             Lúc này, anh đang chào hỏi những người duy trì an ninh trật tự trong siêu thị.  

             Anh ta căn bản không biết vì chuyện Lâu Béo trúng thưởng mà Tần Kiệt đặc biệt chạy đến bộ phận vận hành một chuyến.  

             Sau khi bước ra khỏi bộ phận vận hành, Tần Kiệt vẫn đang suy nghĩ một chuyện.  

             Chuyện anh nghi ngờ Uông Gia Tân, khiến anh sinh ra một cảnh giác.   

             Có nên thành lập một hệ thống giám sát Yamen tương tự như ở Hương Giang hay không?  

             Đó cũng chính là hệ thống giám sát trong sạch hóa bộ máy giám sát.  

             Đặc biệt chịu trách nhiệm giám sát nhân viên nội bộ của siêu thị.  

             Tuyệt đối không thể để những tác phong không tốt xuất hiện ở Kiệt Tuyết.  

             Nhưng trước mắt vừa mới khai trương, nếu bây giờ thành lập hệ thống giám sát thì không hay cho lắm, nhân viên siêu thị sẽ không yên tâm làm việc.  

             Tần Kiệt suy tư hồi lâu, anh cảm thấy tạm thời không cần xây dựng hệ thống giám sát, phải đợi một thời gian nữa, đợi siêu thị đi vào quỹ đạo ổn định trước khi đưa vấn đề này vào cuộc họp chính thức.  

             Reng reng reng~  

             Đang xuống lầu, điện thoại anh đột nhiên vang lên.  

             Anh lấy ra xem, là bốn mắt gọi đến.  

             Tần Kiệt lập tức bắt máy.  

             “Bốn mắt, có chuyện gì?”  

             “Kiệt Tử, cậu đang ở đâu vậy? Nháy mắt cái đã không thấy bóng dáng cậu đâu rồi?”  

             “Ồ, tôi đang đi mus ít kẹo cao su! Tôi ra ngay đây!”  

             “Ồ, nhanh lên nhé! Mọi người đang đứng đợi cậu đó!”  

             “Ok!”  

             Chuyện Tần Kiệt là ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết, anh không nói với bất kì bạn học nào, ngay đến cả bố mẹ anh cũng không biết.  

             Không phải anh không muốn nói, mà là anh thật sự không muốn dựa vào chuyện anh làm ông chủ để gây dựng quan hệ với các bạn học.  

             Trùng sinh một kiếp, anh không đòi hỏi cao về các mối quan hệ bạn bè.  

             Anh cố gắng duy trì mối quan hệ bạn học bình đẳng và trong sáng nhất có thể.  

             Mặc dù là anh với tên béo làm chung công việc thu gom phế liệu, nhưng anh luôn coi cậu ta là đồng bọn làm ăn chứ không phải là nhân viên làm thuê.  

             Để tránh cho bốn mắt và tên béo nghi ngờ, anh vào siêu thị qua một lối đi riêng dành cho nhân viên, mua hai hộp kẹo cao su rồi đi thang máy đến quầy thanh toán trên tầng 3.  

             Trên tầng 3 chỉ hoạt động trên phạm vi 50 mét vuông.  

             Phần còn lại được bịt kín bằng những bức tường nghệ thuật.  

             Khách hàng không thể nhìn thấy những gì bên trong bức tường vây.  

             Nhưng những bức tranh nghệ thuật dán trên tường vây đều liên quan đến thể thao.  

             Để cho mỗi một vị khách sau khi thanh toán đều cảm thấy hứng thú không biết bên trong tường vây rốt cuộc có cái gì.  

             Hỏi nhân viên trong siêu thị Kiệt Tuyết, mọi người đều nói đó là bí mật, tạm thời không thể nói ra.  

             Cứ như vậy, ngày càng khơi dậy lòng hiếu kì và sự tò mò của khách hàng.  

             Mọi người đều muốn biết rốt cuộc bên trong bức tường vây có cái gì.  

             Mãi cho đến khi một số vị khách phát hiện ra một chiếc băng rôn trên đó ghi “Tưng bừng khai trương, vô vàn ưu đãi” xếp ở góc tường thì bọn họ mới ý thức được rằng, bên trong tường vây chắc chắn phải có thứ gì khác.  

             Nhưng trên bức tường vây không cho biết bên trong có cái gì.  

             Cảm giác thần bí ập đến. Có rất nhiều khách hàng đều đang đoán xem rốt cuộc bên trong bức tường vây sắp kinh doanh cái gì.  

             Một số người đoán rằng các bức tranh nghệ thuật trên tường có liên quan đến thể thao, có lẽ sẽ kinh doanh cái gì đó liên quan đến thể thao.  

             Có một số người khác đoán rằng là khu vui chơi trẻ em, bởi vì sẽ có một khu vực đặc biệt dành để làm khu vui chơi cho trẻ em trong các siêu thị cỡ lớn ở trung tâm thành phố.  

             Cũng có người cho rằng đó có thể là một cửa hàng bán đồ thể thao.  

             Tóm lại mỗi người có một ý khiến khác nhau.  

             Tần Kiệt chen chúc giữa dòng người đông đúc, nghe thấy tiếng bàn tán thảo luận của khách hàng, anh chợt mỉm cười.  

             Ban đầu anh vốn định mở cùng một lúc câu lạc bộ lò xo bạt nhún và siêu thị.  

             Nhưng anh nghĩ lại mùa đông lạnh giá năm 2008 sắp đến rồi, tuyết rơi dày đặc, gây bất lợi cho việc đi lại của người dân.  

             Lúc này mà mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún thì không thích hợp cho lắm.  

             Ngay sau đó anh liền thương lượng với Châu Phàm, tạm hoãn việc mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún.  

             Anh nhờ người vẽ một số bức tranh nghệ thuật với chủ đề thể thao rồi dán lên bức tường gỗ, bao quanh câu lạc bộ lò xo bạt nhún, không có chút khe hở nào.   

             Điều này khiến cho mỗi một vị khách hàng sau khi thanh toán xong nhìn thấy, họ đều cảm thấy tò mò không biết bên trong có gì.  

             Tăng thêm cảm giác thần bí cho mỗi một vị khách.  

             Để cho cảm giác thần bí này mang theo một sứ mệnh, gieo những hạt giống âm thầm và lặng lẽ trong trái tim của tất cả những vị khách đã từng đến đây.  

             Chờ đợi thời gian trưởng thành, từ từ lớn lên rồi đơm hoa kết trái.  

             Khi thời cơ chín muồi, anh sẽ tung ra một cách hoành tráng.  

             Nhất định sẽ thành công.  

             Hiện tại có vẻ như kế hoạch của anh và Châu Phàm đã thành công một nửa.  

             Bước tiếp theo chính là không ngừng tạo ra cảm giác bí ẩn.  

             Hãy để hạt giống này lan truyền rộng rãi nhất có thể.  

             Để cho nhiều người biết rằng vẫn còn một nơi bí ẩn trong siêu thị Kiệt Tuyết.  

             Nghe mọi người bàn tán một lúc rồi anh đi ra khỏi siêu thị.  

             Khi anh bước ra khỏi siêu thị, Trương Lâu béo và Dương Liễu, Khương Tiểu Nha bốn mắt và Thẩm Giai Giai đã vô cùng sốt ruột.  

             Người nào người ấy đều không ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.  

             Một lúc sau, Tần Kiệt đi đến trước mặt bọn Trương Lâu béo.  

             Anh lấy kẹo cao su ra.  

             “Có muốn ăn không?”, Tần Kiệt cười nói.  

             “Kiệt Tử, cậu đi mua kẹo cao su thật sao? Hại bọn tôi đợi cậu lâu lắm rồi đó!”, bốn mắt oán trách một câu.  

             “Cắt. Không phải Kiệt Tử đã nói rồi sao? Cậu ta đi mua kẹo cao su, đây không phải là kẹo cao su mua cho cậu ăn sao? Có đồ ăn rồi cậu vẫn không ngậm được miệng? Thật đúng là!”, tên béo cướp lấy hộp kẹo cao su, đưa cho Dương Liễu vài viên.  

             Sau đó cậu ta lại lén lút đưa cho bốn mắt và Thẩm Giai Giai mấy viên.  

             Cuối cùng, cậu ta mới nhìn vào Tần Kiệt, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Kiệt Tử, tôi trúng thưởng rồi! Cậu đoán xem tôi trúng cái gì?

Advertisement
';
Advertisement