Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

oOo

- Ha ha ha ha…

Ngay khi Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đến cửa, cánh cửa gỗ kia ken két mở, Lâm Phàm tươi cười bước ra ngoài.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nghi hoặc nhìn nhau, không rõ tại sao tông chủ vui như vậy, chẳng lẽ là có đại hỷ sự?

Lúc này Lâm Phàm đang rất tự hào, qua những lần thí nghiệm không mệt mỏi, hắn đã luyện chế ra đan dược muốn có.

Bởi vì người phát minh ra đan dược này là Lâm Phàm, tên của nó đương nhiên do Lâm Phàm đặt. Với tác dụng cứu vớt vô số nam giới, Lâm Phàm tự nhiên không thể chọn lựa một cái tên qua loa.

Đan dược này lớn chừng viên bi ve, màu đỏ rực, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, như vậy gọi là "Đại Phàm Ca" đi.

Sau này, nếu viên đan dược này có thế hùng bá thế giới, vậy thì tên của bản đại gia sẽ vang dang kim cổ, được hậu nhân đời đời khắc ghi.

Thoải mái, thật sự là quá thoải mái.

Lâm Phàm còn chưa thí nghiệm qua dược hiệu của Đại Phàm Ca, cũng không biết có thể duy trì trong bao lâu, nhưng căn cứ hệ thống kiểm tra đo lường, Đại Phàm Ca này có dược hiệu rất mạnh.

"Đại Phàm Ca: do Liệt Dương Thảo, Thanh Tiên Thảo, Hoạt Căn Thảo ba loại thảo dược, căn cứ tỉ lệ nhất định phối chế mà thành, diệu dụng vô cùng, có thể khiến nam giới bốc lên dục hỏa hừng hực, nhất trụ kình thiên, không gì không xuyên thủng.

Không gì không xuyên thủng?

Giới thiệu trâu bò đến cỡ nào a. Viên đan dược này cũng chỉ có bản đại gia mới có thể luyện chế, những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vì luyện chế Đại Phàm Ca này, Lâm Phàm thí nghiệm một nửa tài liệu, luyện chế ra vô số đan dược kỳ quái.

Phối hợp bừa mấy loại dược liệu, Lâm Phàm luyện chế ra "Dục Hỏa Đan", "Bạo Bạo Đan" v.v… Toàn là các loại đan dược ăn vào chết chắc.

Đương nhiên dù là phế liệu thì cũng không được lãng phí, Lâm Phàm nhét hết vào bụng, chuyển chúng nó thành exp.

Trải qua vô số lần thí nghiệm, kỹ năng luyện đan cũng đã lên tới cấp 15, đạt tới cảnh giới cực cao.

- Hai người các ngươi làm gì vậy?

Lúc này, Lâm Phàm phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy hai đệ tử trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa thì nghi ngờ hỏi.

- Tông chủ, ta và Phong sư đệ nghe thấy tiếng của ngài bèn vội vã tới đây. Hiện giờ tông chủ là người thân cận nhất trong lòng hai người chúng ta, nếu tông chủ có chuyện gì không hay, Nhị Cẩu sau này làm sao sống nổi chứ.

Trương Nhị Cẩu dùng vẻ mặt bi thương, nói ra những câu cảm động đến cực điểm.

Phong Bất Giác ở bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã. Nhị Cẩu sư huynh này thật sự không biết xấu hổ là gì, những lời này có lẽ chỉ Nhị Cẩu sư huynh mới có thể nói ra.

Thế nhưng Phong Bất Giác phát hiện tông chủ nghe được những lời này lại rất vui vẻ.

Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu mà cười cười, thầm nghĩ nếu mình ngu một chút hay dễ gạt một chút, hẳn là bị Trương Nhị Cẩu này bán sạch lúc nào không biết.

Chẳng qua, Lâm Phàm không ngại ti tưởng, bởi như thế chẳng phải chứng tỏ địa vị của bản tông trong lòng họ rất cao sao?

- Ài, các ngươi có thể có tâm như vậy, bản tông rất vui mừng. Đây là hai viên đan dược mà bản tông mới luyện chế, tặng cho các ngươi.

Lâm Phàm lấy ra hai viên Đại Phàm Ca đưa cho hai người.

Đồ tốt thế này đương nhiên phải ưu tiên cho người bên cạnh.

Trương Nhị Cẩu cung kính nhận lấy đan dược, trong lòng mừng rỡ. Trương Nhị Cẩu cũng nhận ra đan dược này bất phàm, vừa ngửi một hơi đã khiến tinh thần sảng khoái, tựa như có một con mãnh hổ muốn chui ra khỏi cơ thể.

- Được rồi, hai người các ngươi đi tu luyện đi, nếu cần công pháp thì tới Thánh Tông tìm đọc, bước đầu cứ như thế đã.

Lâm Phàm sắp xếp xong mọi chuyện thì đi xuống núi.

Sau khi Lâm Phàm đi rồi, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái. Hai người đều có thể thấy được vẻ vui mừng trong mắt đối phương.

- Sư đệ, tông chủ đối với chúng ta thật tốt. Đan dược này vừa nhìn đã biết là bất phàm. Nhị Cẩu ta sau này nhất định dùng cả đời thủ hộ bên người tông chủ.

Trương Nhị Cẩu kiên định nói.

- Sư huynh, sư đệ đã suy nghĩ mấy ngày nay, có lẽ đây là thời khắc thay đổi nhân sinh của chúng ta. Tông chủ luôn tràn ngập một cảm giác thần bí làm cho người ta nhìn không thấu.

Phong Bất Giác cũng không nghĩ đơn giản giống như Trương Nhị Cẩu.

Vốn Phong Bất Giác là danh nhân trong đệ tử ngoại môn, thế nhưng một lần bị Diệp Thiếu Thiên đánh bại đã đẩy hắn ngã khỏi thần đàn.

Nhưng ở mấy ngày này, Phong Bất Giác phát hiện tông chủ có một loại cảm giác thần bí tiêu sái rất khó để diễn tả.

- Sư đệ, không cần nghĩ nhiều, chuyện Nhị Cẩu ta đã định thì cả đời sẽ không thay đổi. Chúng ta trở về dùng đan dược đi, có lẽ đan dược này sẽ giúp chúng ta có tiến bộ nhảy vọt đấy.

Trương Nhị Cẩu nghiêm túc nói.

- Vâng.

. . . .

Lúc này Lâm Phàm đã đi tới nơi ở của Diệp Thiếu Thiên.

Lâm Phàm mỉm cười, sửa sang lại y phục. Hắn tin tưởng Đại Phàm Ca này tuyệt đối có thể khiến cho Diệp Thiếu Thiên cảm nhận được vui sướng lớn nhất của đời người.

Chỉ cần sư điệt khoái hoạt, bản sư thúc cũng thỏa mãn.

Kỳ thật Lâm Phàm cũng có chút tâm tư, Diệp Thiếu Thiên này dùng Đại Phàm Ca xong chẳng lẽ còn không nghiện?

Hố hố…

Giờ khắc này Lâm Phàm nở nụ cười ‘tiện tiện’, làm cho cả thiên địa cũng phải biến sắc.

Ngay lúc Lâm Phàm chuẩn bị gõ cửa, Diệp Thiếu Thiên lại từ bên trong đi ra.

Diệp Thiếu Thiên gần đây khá im ắng. Vốn thần công đã thành thì nên tiếu ngạo tông môn, không ngờ bị tên khốn khiếp trên Vô Danh phong hung hăng nghiền áp, làm cho mình bị đám đệ tử ngoại môn nhạo báng thầm sau lưng.

Mối thù này, Diệp Thiếu Thiên thề, cuộc đời này không báo không làm người.

Diệp Thiếu Thiên lúc này ra ngoài là muốn đi mua một ít đan dược dùng để tu luyện. Ngày hôm qua đệ tử nội môn thí luyện trở về, kết quả là thảm bại, khiến Diệp Thiếu Thiên hiểu ra bên ngoài còn vô số kẻ mạnh.

Lấy tu vi của mình hiện giờ, vẫn còn chưa đủ…

- Ơ…

Lúc này, Diệp Thiếu Thiên phát hiện có người chặn cửa, khẽ cau mày, thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy đối phương thì lại cực kỳ hoảng sợ.

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Diệp Thiếu Thiên thối lui vào trong phòng, thần sắc căm giận hỏi.

Hắn không có nghĩ đến tên khốn này lại tìm được chỗ của mình, chẳng nhẽ muốn sỉ nhục mình lần nữa?

Diệp Thiếu Thiên hận không thể hung hăng dẫm nát vương bát đản này dưới chân, nhưng hắn biết mình không phải đối thủ của đối phương.

Hơn nữa đối phương xuống tay tàn nhẫn, hiện giờ chỉ cần thấy hắn thôi đã khiến ‘bi’ của mình có cảm giác đau đau.

- Diệp sư điệt, chớ hoảng sợ, bản sư thúc lần này tới là để trợ giúp ngươi.

Lâm Phàm thấy sắc mặt của Diệp Thiếu Thiên khi gặp mình như là gặp quỷ thì chỉ biết thầm thở dài.

Trong suy nghĩ của Lâm Phàm, mình nên được các sư điệt kính yêu chứ không phải sợ hãi.

Bởi vì như thế hoàn toàn không phù hợp với tác phong của mình a.

- Ngươi… Ngươi đừng càn rỡ, Diệp Thiếu Thiên ta cũng không sợ ngươi đâu.

Diệp Thiếu Thiên run run giọng, nhất là khi thấy Lâm Phàm nhích chân thì lại càng luống cuống, giống như sợ ‘bi’ của mình sẽ lại bị đối phương tàn phá.

-----oo0oo-----

Advertisement
';
Advertisement