Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

oOo

Diệp Thiếu Thiên không muốn nhiều lời. Hắn tự biết hiện tại mình đánh không lại, nhưng trốn không được chắc?

Chờ mình thần công đại thành sẽ hung hăng trả thù.

Thế nhưng Diệp Thiếu Thiên lại không ngờ thần công còn chưa thành mà Lâm Phàm đã tìm đến tận cửa.

- Lâm Phàm, ngươi đừng quá đáng. Diệp Thiếu Thiên ta thừa nhận tài nghệ không bằng ngươi, nhưng nếu ngươi muốn nhục nhã ta, ta nhất định sẽ để cho ngươi biết Diệp Thiếu Thiên ta không phải dễ chọc.

Diệp Thiếu Thiên cảnh giác nhìn Lâm Phàm, chân hơi lui về phía sau, chỉ cần tình huống không đúng sẽ lập tức đóng sập cửa lại rồi chạy trốn qua cửa sổ.

- Diệp sư điệt, sư thúc lần này tới không phải để gây sự, mà là để giải quyết bệnh kín cho ngươi.

Lâm Phàm nở một nụ cười xán lạn, muốn dùng nụ cười ấm áp của mình để Diệp Thiếu Thiên thả lỏng cảnh giác.

Thế nhưng nụ cười này ở trong mắt Diệp Thiếu Thiên lại biến thành cực kỳ khủng bố, cực kỳ âm hiểm.

Diệp Thiếu Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt không giấu được vẻ kinh hãi.

Sợ hãi… Diệp Thiếu Thiên thật sự sợ.

Nụ cười này làm cho Diệp Thiếu Thiên không rét mà run. Giờ khắc này Diệp Thiếu Thiên lùi bước về sau, lập tức đóng chặt cửa lại, cách ly Lâm Phàm ở bên ngoài.

Diệp Thiếu Thiên thề với trời, hắn thật sự không muốn cảm nhận nỗi đau ‘bi’ một lần nào nữa.

Nếu Lâm Phàm dám đi vào, Diệp Thiếu Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng. Muốn xem Diệp Thiếu Thiên ta như quả hồng mềm, nằm mơ đi thôi.

Lúc này Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa, nhíu mày, có chút không vui.

Diệp Thiếu Thiên này thân là sư điệt, tại sao lại vô lễ như vậy chứ.

Lâm Phàm thở dài một tiếng. Trong mắt hắn, Diệp Thiếu Thiên chính là người bệnh, mà mình có thể xem như một bác sĩ.

Bác sĩ tự nhiên không thể vì người bệnh không phối hợp trị liệu mà bỏ việc cứu chữa người ta.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể dùng sức. Mong rằng có một ngày ngươi sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bản sư thúc.

. . . .

Trong khu vực ngoại môn, đa phần đệ tử đều đang trong phòng tu luyện, có một số ít thì sửa sang lại sở học tự thân hoặc trò chuyện tâm sự cùng các sư huynh đệ.

Đúng lúc này, một tràng tiếng thét bi thương vang vọng khắp toàn bộ không gian.

- Ngươi muốn làm gì? Đừng quá làm càn.

- Lão tử liều mạng với ngươi.

- Sư điệt chớ hoảng sợ, sư thúc muốn cứu ngươi.

- Buông tay cho ta.

- Láo thật, vãn bối mà không biết điều, bản sư thúc hôm nay sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi…

- Aaaa…

. . . .

Các đệ tử ngoại môn nghe một tràng quát tháo, ai nấy mặt mày nghệt ra, không biết có chuyện gì, sau đó đều ra khỏi cửa xem rốt cuộc là vị sư huynh đệ nào gặp chuyện mà kêu gào thảm thiết đến nhường ấy.

Lúc này cửa phòng của Diệp Thiếu Thiên đột nhiên mở toang. Lâm Phàm vẻ mặt thỏa mãn bước ra. Diệp Thiếu Thiên này mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng còn không phải bị mình trấn áp?

Ngay một khắc đóng cửa lại, Lâm Phàm liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Thiên nằm trên mặt đất, khẽ nở một nụ cười vui mừng.

Các đệ tử ngoại môn vừa xác định được âm thanh là từ chỗ của Diệp Thiếu Thiên truyền đến thì đều há hốc miệng, không biết rốt cuộc có chuyện gì.

Thế nhưng khi thấy Lâm Phàm, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều lập tức trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ Diệp Thiếu Thiên lại bị Lâm sư thúc đánh?

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bởi vì tiếng kêu thét vừa rồi thật sự là quá thảm thiết.

Bước ra ngoài, thấy có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, Lâm Phàm thẳng eo lên, tươi cười chào mọi người, sau đó phất ống tay áo, đi về phía xa.

. . . .

Thấy Lâm sư thúc đã đi xa, đám đệ tử ngoại môn đưa mắt nhìn nhau, không biết Diệp Thiếu Thiên giờ thế nào.

Nhưng kêu một tiếng bi ai nhường ấy, nhất định là rất thê thảm. Mọi người đều rất tò mò, muốn đi xem, nhưng lại không dám.

Lâm sư thúc bọn họ không dám chọc, Diệp Thiếu Thiên bọn họ cũng không dám trêu.

Ngay một khắc này, từ trong phòng của Diệp Thiếu Thiên đột nhiên truyền ra một tiếng rống khí thế ngập trời. Mọi người vừa nghe, lập tức lùi ra phía sau vài bước.

Tiếng rống này ngập tràn dã tính.

Trong phòng, hai mắt Diệp Thiếu Thiên đỏ bừng, thở hổn hển như trâu.

Một luồng sức mạnh đang bạo phát ở trong cơ thể Diệp Thiếu Thiên, giống như cần tìm một cửa để phát tiết ra ngoài.

Diệp Thiếu Thiên đứng lên, toàn thân nóng hầm hập. Một loại dục vọng không tên tràn ngập trong đầu hắn, mà chỗ đũng quần lại càng giống như bị thay vào một cây côn sắt, chống lớp vải nơi đó lên như một cái lều.

Nổ, muốn nổ.

Diệp Thiếu Thiên cảm giác chỗ đũng quần của mình muốn nổ tung.

- Aaaa…

Đám đệ tử ngoại môn vẫn đang đứng hóng ở bên ngoài, giờ thấy Diệp Thiếu Thiên đột nhiên từ trong nhà lao ra, hai tròng mắt tràn ngập ngọn lửa cuồng nhiệt thì đều hoảng sợ.

Mà khi tầm mắt chú ý tới chỗ đũng quần của Diệp Thiếu Thiên, mọi người lập tức hít một ngụm hơi lạnh.

Thế gian này sao có thể tồn tại một hung vật như vậy? Trong phòng vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành như vậy?

. . . .

Lúc này Lâm Phàm đang rất vui, rốt cuộc mạnh mẽ nhét được đan dược vào miệng Diệp Thiếu Thiên. Chờ khi Diệp Thiếu Thiên cảm nhận được chỗ tốt của đan dược này thì sẽ chủ động tìm đến mình.

Cùng lúc đó, ở một gian trong đại điện của Thánh Tông.

Một gã đệ tử sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, đang ngồi ở bên trong một cái lò chứa đầy loại chất lỏng không rõ, bên ngoài được điêu khắc hoa văn kỳ dị.

Đệ tử này mặt như quan ngọc, trên trán lộ ra một loại anh khí, nhưng giờ phút này thân bị trọng thương, cực kỳ tiều tụy.

- Tông chủ, chỉ sợ không cứu lại được căn cơ của Thiên Vũ.

Thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong lúc này dừng việc điều khiển chiếc lò, rất là đau lòng lắc đầu.

Tông môn nhất đại thiên kiêu trầm luân, đối tông môn mà nói, đó là đại bất hạnh.

Tông Hận Thiên nghe lời này thì cực kỳ hoảng sợ, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:

- Tông chủ, trưởng lão, cầu xin các ngài cứu Thiên Vũ sư đệ. Thiên Vũ sư đệ là vì cứu đệ tử nên mới bị hủy căn cơ. Nếu không có căn cơ, đối với sư đệ chính là sống không bằng chết.

Căn cơ đại biểu hết thảy, không chỉ có tu vi hủy hết, ngay cả sau này muốn trùng tu cũng khó có khả năng.

Căn cơ chính là tư chất, Thiên Vũ sư đệ từ tư chất hàng đầu, trong nháy mắt rơi xuống phế vật, làm sao có thể chịu đựng được.

Tông Hận Thiên lúc này hối hận không thôi. Lần lịch lãm này vốn tưởng nắm trong lòng bàn tay, ai ngờ Phong Thiên Tông lại ra một gã tuyệt thế yêu nghiệt, bản thân hắn vì khinh thường mà thiếu chút nữa mất mạng, nếu không phải sư đệ xả thân cứu giúp, hiện giờ sợ đã là một thi thể.

Yến tông chủ nhìn tình huống trong lò, thở dài một tiếng:

- Có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh. Đệ tử Phong Thiên Tông này công pháp quái dị, đánh vào cơ thể Thiên Vũ một luồng tử khí kỳ dị mãi không tan. Hiện giờ chỉ có thể bức tử khí này ra, bảo trụ tính mạng.

Tông Hận Thiên không cam lòng, nắm tay thật chặt, trong mắt chỉ toàn là lửa giận. Lần sau gặp lại, nhất định phải giết chết đối phương.

- Bắt đầu đi.

Yến tông chủ thở dài, nói.

Tranh đoạt trong cấm địa, xưa tới nay đều là một sống một chết, hôm nay diệt đệ tử tông người, ngày mai bị người diệt đệ tử nhà mình, đây đã là chuyện thường.

Chẳng qua không ngờ Phong Thiên Tông lại có một đệ tử như thế.

-----oo0oo-----

Advertisement
';
Advertisement