Dịch & biên: †Ares†
Lâm Phàm trở lại Vô Danh phong thì phát hiện có gì đó khang khác.
Trước kia mình vừa về đến thì Trương Nhị Cẩu luôn là người đầu tiên chạy tới, nhưng hôm nay mình đứng ngay cửa ho khan mấy tiếng rồi mà Trương Nhị Cẩu vẫn không xuất hiện.
Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bèn đi về phía căn nhà gỗ của Trương Nhị Cẩu. Hắn muốn xem thử Trương Nhị Cẩu đã xảy ra chuyện gì.
Hay là bọn hắn ăn đan dược mình cấp cho, không có chỗ phát tiết nên xuống núi tìm muội tử rồi?
Không đúng, nếu xuống núi, lấy bộ dáng của Trương Nhị Cẩu, tuyệt đối không có muội tử nào nguyện ý. Chẳng lẽ là định dùng sức cưỡng ép?
Nhưng cũng không đúng. Trương Nhị Cẩu có tu vi thấp như vậy, đệ tử ngoại môn tát một cái còn không phải chết bẹp, chẳng lẽ là Phong Bất Giác giúp?
Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Đi tới nhà gỗ của Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Thế nhưng sau khi tiến vào phòng, Lâm Phàm cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.
Trương Nhị Cẩu giờ đang giống như mất nước quá độ, vô lực nằm trên mặt đất, thở hổn hển. Mà đập vào mắt Lâm Phàm là cái lỗ thủng trên mặt đất, tuy không lớn, nhưng tuyệt đối rất sâu, sâu tới không thấy đáy.
- Nhị Cẩu, ngươi đục cái này sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Tông… tông chủ, đan dược này có độc…
Trương Nhị Cẩu vô lực nói. Nhớ tới chuyện đã xảy ra, Trương Nhị Cẩu khóc không ra nước mắt.
Chính mình lại đi ‘trao gửi đời trai’ cho mặt đất.
Ô ô…
Trương Nhị Cẩu cũng không biết nên nói gì, chính mình tuy lăn lộn nhiều năm với thân phận tạp dịch, nhưng vẫn là trai ngoan thủ thân như ngọc a.
Nhưng hôm nay lại làm ra chuyện như vậy.
Lúc ấy, Trương Nhị Cẩu trở lại phòng thì khẩn cấp nuốt viên đan dược, sau đó ngồi dưới đất, yên lặng tu luyện công pháp sư đệ cho.
Không quá bao lâu, Trương Nhị Cẩu phát hiện tình huống không đúng, bởi vì trong cơ thể như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt, mà chỗ đũng quần lại biến thành cái đỉnh lều.
Mới đầu Trương Nhị Cẩu còn tưởng rằng đây là đan dược phát huy dược lực.
Nhưng đến cuối cùng, Trương Nhị Cẩu lại phát hiện không được bình thường, chỗ đũng quần ngày một khó chịu.
Cuối cùng… Không có cuối cùng.
Trương Nhị Cẩu trực tiếp chọc thủng mặt đất. May là đất này mềm, bằng không sợ là đã có tai nạn chết người.
- Nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
Giờ khắc này Lâm Phàm lau cái trán. Hắn không ngờ dược lực lại mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức làm cho Lâm Phàm thấy sợ.
Sau đó Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Thiên. Sư điệt đã ăn đan dược, không có tai nạn chết người đâu nhỉ?
Trương Nhị Cẩu chọc thủng cả đất, nếu là thân người, còn không phải…
Chẳng qua giờ mà đến cũng đã không kịp nữa rồi.
Có lẽ sư điệt cùng bạn lữ đã trên đỉnh Vu Sơn, cũng có thể là đã cùng tới thiên đường.
Quên đi, quên đi, chắc không có chuyện gì đâu.
Sau đó Lâm Phàm đi vào căn nhà gỗ của Phong Bất Giác, nhìn thoáng qua, hắn cũng đã xác minh được, Phong Bất Giác giống Trương Nhị Cẩu, đều là kỳ nhân chọc thủng cả đất.
Mặc kệ, trở về luyện đan cắn thuốc đã.
Lâm Phàm luôn không thích tu luyện, cứ lẳng lặng ngồi im một chỗ thật là buồn muốn chết, còn không nhanh bằng luyện đan cắn thuốc.
Vừa lúc vẫn còn ba loại dược thảo cướp từ trong dược viên của Đan Đỉnh phong, luyện một ít đan dược tốt tốt để mình tu luyện vậy.
Tuy những đan dược này tăng không bao nhiêu exp, nhưng tích tiểu thành đại a.
Ba ngày tiếp đó.
Lâm Phàm vẫn ngồi lỳ trong nhà gỗ mà tự luyện đan, tự nuốt.
Exp từ đan dược liên tiếp hóa thành những luồng khí tan vào cơ thể, tăng lên exp cần thiết để thăng cấp.
Hiện giờ vẫn mãi dừng ở Tiên Thiên sơ giai, nhưng dựa theo thực lực thật sự, Lâm Phàm xem như đã bước vào cảnh giới nửa bước Nhập Thần.
Có điều tại sao hệ thống lại vẫn nhắc nhở là Tiên Thiên sơ giai, chẳng lẽ đang tích tụ tinh hoa sao?
Vậy chẳng phải sau này mình tu luyện thì tu vi sẽ mạnh hơn hẳn người cùng giai?
Trong thời gian ba ngày, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều chưa hề tới căn nhà của Lâm Phàm. Lâm Phàm cho rằng hai người này giận mình, nhưng cuối cùng mới phát hiện hai người đều ở phòng riêng mà tu dưỡng, tựa như toàn bộ tinh lực đã bị viên Đại Phàm Ca kia tiêu hao hết.
Đối với phát hiện nho nhỏ này, Lâm Phàm cũng có không ít ý tưởng thú vị trong đầu.
Đại Phàm Ca này là một loại đan dược thần kỳ, tuy đã luyện thành, nhưng biển học vô bờ, không thể tự mãn. Đại Phàm Ca vẫn còn không gian cải tiến rất lớn.
Hôm sau.
Lâm Phàm ngừng luyện đan. Trong mấy ngày hôm nay, dược liệu đã dùng hết, Đại Phàm Ca cũng ra lò được một trăm viên, số dược liệu còn lại đều bị Lâm Phàm dùng để luyện chế đủ loại đan dược kỳ quái rồi chuyển hóa hết thành exp.
Lúc này Lâm Phàm đi từ trong nhà ra, đã thấy Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đang đứng ở cửa.
Lâm Phàm cười cười, xem ra tinh thần của hai người này rất không tồi.
- Viên đan dược kia thế nào?
Lâm Phàm hỏi. Có lẽ viên đan dược kia sẽ trở thành nỗi sợ cả đời của hai người này.
Dù sao thì Lâm Phàm cũng cho là đan dược này có độc. Với người không bị bệnh kín, đây quả thực là độc đan. Thế nhưng ai ngờ Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác lại liếc nhau một cái rồi đồng thanh nói đó là thần đan.
- Tông chủ, đan dược này thật sự rất thần kỳ. Tông chủ không hổ là người Nhị Cẩu sùng bái nhất trên đời, thuật luyện đan đã tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Trương Nhị Cẩu ‘vỗ mông ngựa’ nói.
Lâm Phàm thấy Trương Nhị Cẩu lại nịnh nọt, lắc đầu thở dài:
- Nhị Cẩu à, chuyện này đừng miễn cưỡng, đan dược này không thích hợp với các ngươi.
- Không, tông chủ, lời sư huynh nói cũng chính là lời đệ tử. Sau khi đệ tử nuốt viên thần đan này xuống, tuy quá trình có chút thống khổ, nhưng hiện giờ lại có một cảm giác không nói nên lời, giống như là…
Phong Bất Giác tìm mãi không ra từ thích hợp để diễn tả, nhưng trong lòng hắn nghĩ thật sự là quá sướng, giống như tất cả phiền não đều tan hết thành mây khói ở một khắc này, người nhẹ bẫng muốn bay bổng lên không.
Mà loại cảm giác này tồn tại không dài, chỉ có một ngày, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
- Cảm giác gì?
Lâm Phàm sửng sốt, không dám tin. Đan dược chỉ dùng ba loại dược thảo bình thường luyện chế ra, sao có thể kỳ lạ như vậy được?
- Tông chủ, loại cảm giác này đệ tử không diễn tả nổi, có lẽ chỉ tự trải nghiệm mới hiểu được thôi.
Phong Bất Giác nói.
Lâm Phàm nhìn hai người, hơi híp mắt lại. Hai người này không phải là vì muốn báo thù nên lừa bản tông chủ tự mình cắn thuốc chứ? Nhưng nhìn ánh mắt của hai người lại không giống là giả.
- Các ngươi giờ lại muốn đan dược sao?
Lâm Phàm thử hỏi.
- Vâng, tông chủ, nếu như có thể, xin tông chủ lại ban cho hai sư huynh đệ đệ tử mỗi người một viên.
Trương Nhị Cẩu vội vàng nói.
Hai người này không phải là cắn thuốc thành nghiện đấy chứ?
Thôi quên đi, muốn thì cho mỗi người một viên.
Hai người cầm được đan dược, cúi mình bái tạ Lâm Phàm, sau đó tung tăng chạy về phòng mình.
Lâm Phàm nhìn hai người nhảy chân sáo về ‘ổ’, mặt cũng ngây ra, chẳng lẽ lại thần kỳ như vậy thật?
Lâm Phàm luôn dùng đan dược biến thành exp, chưa bao giờ thể nghiệm qua công hiệu của chúng, hiện giờ nghe hai người nói thì cũng có chút động tâm.
Loại cảm giác này rốt cuộc là cảm giác gì đây?
Không phải thật sự là thần kỳ thế chứ?