- Thế Bách Hoa Tông kia là sao?
Canh Dương Thiên đột nhiên có dự cảm không ổn.
Lâm Phàm trầm tư một chút rồi nói.
- Gia tộc đệ tử có một người ở trong Bách Hoa Tông nên khi Bách Hoa Tông bị những người kia bao vây đệ tử đã đến cứu họ, nếu không phải đệ tử đến kịp thời, sợ rằng Bách Hoa Tông đã sớm bị đối phương nhổ tận gốc rồi.
- Lại xuất hiện tình huống như vậy?
Trong lòng Canh Dương Thiên hơi ngưng lại nhưng hắn cũng để mấy chuyện đó để trong lòng, tuy những người này xâm lấn nhưng những tông môn ở đây há là thứ dễ bị bắt nạt, dù có chuyện xảy ra họ cũng sẽ phản công lại.
Vô Tận đại lục có rất ít người biết tình cụ thể trong chuyện này, coi như có người biết thì chỉ sợ cũng là những lão bất tử sống qua hàng thế kỷ rồi.
- Việc này trước hết cứ để như vậy, bọn họ đến từ đâu hiện tại chúng ta cũng không biết.
Canh Dương Thiên nói tiếp.
Lâm Phàm gật đầu hắn cũng không xem trọng chuyện này lắm.
- Ừm, chúng ta chỉ có thể đợi, để phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ để Bách Hoa Tông ở lại bên trong Thiên Địa Tông vậy, đợi tình hình đi qua, chúng ta sẽ tính lại chuyện này.
Sau đó Lâm Phàm nói chuyện với Canh Dương Thiên về một ít chuyện khác, rồi rời khỏi nơi đây.
Vị trí trước kia của Bách Hoa Tông giờ chỉ còn một cái hố sâu.
Nơi đó không có người, tất cả trở lên tĩnh lặng.
Lúc này đột nhiên có một thanh âm truyền đến.
Trong hố sâu có một bóng người chật vật đứng lên, hắn nhìn tất cả xung quanh một lượt rồi nghĩ đến một màn kinh khủng lúc trước, nội tâm hắn run lên giống như thấy quỷ, sau đó hắn nhanh chóng chạy về địa phương lúc trước bọn hắn tập kết.
Tử Vong Chi Hai.
Người kia lập tức đi vào không gian truyền tống trận, hắn phải báo cáo lại mọi chuyện ở đây cho cấp trên của hắn, báo cho họ biết thực lực thổ dân nơi này rất mạnh, ngay cả Chiến Thần đại nhân cũng bị đối phương chém chết.
Một địa phương bí ẩn nào đó trong Vô tận đại lục đột nhiên phát ra một âm thanh.
Phù phù!
Lúc này, một bóng người xuất hiện bên trong bí cảnh, nhưng phương thức hắn đi vào có chút không bình thường, người này giống như từ một nơi nào đó rơi vào đây chứ không phải đi vào bằng cửa chính của bí cảnh. Khi người kia nhìn rõ tình huống xung quanh nhất thời cuồng tiểu.
- Ha ha, bảo tàng tổ truyền quả nhiên có thật, ha ha ha.
Nam tử còn rất trẻ tuổi nhưng một thân tu vi đã đạt đến Kim tiên, sau khi đi vào bí cảnh, hắn giống như người đi trên mây, cả người đều có cảm giác lâng lâng bay bổng khó tả.
Hắn biết cơ duyên của mình đến rồi, chỉ cần hắn chiếm được bảo tàng trong bí cảnh, từ nay về sau hắn sẽ một bước lên trời.
Đột nhiên có một bia đá hấp dẫn sự chú ý của hắn.
- Tương lai Vô Lượng.
- Ngã phật tự tại.
- Vị Lai Vô Lượng Vương Phật.
Nam tử kia nhìn thấy bia mộ, tinh quang trong mắt càng thêm nồng hậu.
- Người hữu duyên, ngươi đã đến rồi...
Lúc này, một đạo phật âm từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Nam tử kia sững sờ, sau đó cảnh giác hỏi.
- Ngươi là ai?
- A Di Đà Phật.
- Người hữu duyên, nếu đã tới rồi thì vào đi, ta chính là Vị
Lai Vô Lượng Vương Phật.
Nam tử nghe nói thế thì biểu tình trên mặt càng thêm kích động, sau đó hắn lập tức đi vào bên trong. Lúc này cảnh tượng xung quanh biến hoá rất nhiều.
Con đường trước mặt thay đổi thành màu vàng, lộng lẫy hẳn lên, dưới một thân cây phía trước, một vị tăng nhân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai nhắm nghiền, sau đầu, phật quang soi sáng Thiên Đường cùng Địa ngục. Đặc biệt, khi vòng sáng huyền diệu kia nhẹ nhàng chuyển động một vòng, hư không liền nhẹ nhàng rung động một hồi, giống như nó cùng thiên địa hòa làm một thể.
- Ngươi là ai?
Nam tử chấn kinh nhìn một màn trước mắt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế cả.
- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.
Tăng nhân kia mỗi không nhúc nhích nhưng âm thanh vẫn truyền vào trong tai nam tử.
Nam tử sững sờ. Ngươi đừng giả thần giả quỷ dọa ta nữa, ta tới nơi này để tìm cơ duyên, ta không có thời gian chơi với ngươi đâu.
- Ta chính là cơ duyên của ngươi.
Lúc này tăng nhân mở hai mắt, trong tròng mắt hắn lóe lên một đạo phật quang màu vàng.
- Ngươi...
Nam tử kinh hãi vì hắn thấy được vẻ lạnh lùng vô tình trong đôi mắt đó, hắn không chút do dự chạy trốn vì hắn cảm giác được mình không phải đối thủ của tên hòa thượng này, chỉ có rời khơi nơi này thật nhanh hắn mới được an toàn.
- A Di Đà Phật, ta là Vô Lượng, ta là tương lai, vì sao ngươi lại bỏ qua ta? Quay lại đây.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật hờ hững mở miệng, khí tức cả người đột nhiên biến đổi, một đạo khí tức bén nhọn bạo phát.
- Nuốt!
Một đầu Phật to lớn xuất hiện sau đó mở miệng phật nuốt nam tử kia vào trong bụng.
- Đây quả nhiên là hóa thân chứa đựng vạn giới nhân quả
Luân Hồi của ta, mặc dù chỉ có tu vi Kim tiên nhưng thế cũng đủ rồi.
Tăng nhân kia cũng bắt đầu đứng lên, nhưng trong mắt hắn lại ẩn chứa vẻ mù mịt khó hiểu. Dưới cây kia vậy mà lại xuất hiện một bóng người, bóng người kia hoàn toàn không có một tia khí tức nào và chỉ ngồi khoanh chân ngồi đó.
- Các ngươi không tin tương lai ta có thể trở thành Thiên Quân nhưng ta sẽ chứng minh cho các ngươi xem, ta chắc chắn chứng được Vô Thượng Phật Quả, đại nghiệp Vị Lai Vô Lượng Vương Phật ta sắp đến rồi.
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhẹ nhàng nở nụ cười, tất cả những thứ xung quanh bị phá nát rồi tan thành mây khói hết.
- Vô Dục Ma Tổ, bố cục ngươi bày xuống hiện tại vừa mới bắt đầu thôi.
Sau khi nói xong câu đó, Vị Lai Vô Lượng Vương Phật liền biến mất.
Thiện Ác Phật Tông!
Một trong chín đại tông môn, phật quang cuồn cuộn bao phủ thiên địa, trong mảnh thiên địa hiền hoà này không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào dám làm càn. Nhưng đúng lúc này, vô số đệ tử ngẩng đầu nhìn hư không, bọn họ phát hiện nơi xa xôi kia có một luồng phật lực hướng thẳng đại môn.
Khi họ thấy rõ khuôn mặt kia, tất cả đệ tử đều ngẩn ra.
Trên đài sen, một vị phật tôn màu vàng ngồi đó, bánh răng tương lai nhẹ nhàng xoay tròn, tương lai bắt đầu xoay chuyển.
- A Di Đà Phật, các vị đệ tử gặp được bản Phật vì sao không quỳ?
Những đệ tử này thấy vị Phật Tôn kia thì trong lòng khẽ run nhưng bọn hắn không biết người trước mắt này là ai, nhưng nháy mắt sau đó, hư không xuất hiện một luồng áp lực cực lớn truyền đến, áp lực này có tác dụng áp chế tâm linh bọn họ, để bọn họ quỳ xuống nghênh tiếp vị Phật tôn này.
Mây trắng quấn quanh người Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, giống như thiên địa chỉ còn mình hắn những thứ khác đều như mây khói.
- Quy y!
Vị Lai Vô Lượng Vương Phật nhẹ nhàng mở miệng, chậm rãi duỗi phật thủ chụp lấy Thiện Ác Phật Tông. Phật thủ toả ra kim quang tràn ngập không gian, toàn bộ Thiện Ác Phật Tông nhìn cực kỳ nhỏ bé dưới bàn tay kia. Tất cả đệ tử cảm giác mình trở nên cực kỳ nhỏ bé dưới bàn tay của vị phật tôn này, họ không có sức chống cự. Lúc này, một đạo phật âm truyền đến, đạo phật âm này cũng toả ra sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, phật uy giáng lâm phổ độ thế gian.
- Sư tổ, ngươi đã rơi vào Tà Phật hà tất còn quay lại?
Nơi sâu thẳm trong Thiện Ác Phật Tông bay ra từng mảng từng mảng hoa sen rồi ngưng tụ thành một đóa sen to lớn chống lại Phật chưởng kia.
– Ta vốn là ta, làm gì có ai đoạt được.
Vẻ âm tàn trong mắt Vi Lai Vô Lượng Vương Phật càng thêm nồng nặc, hoa sen kia không ngừng bị phá nát, không cách nào chống lại thủ ấn.
- Bọn tiểu bối các ngươi tuy cũng là Vương Phật nhưng trong Vương Phật cũng chia năm bảy loại, các ngươi cũng lắm là Vương Phật hạ đẳng thôi, không quy y thì chỉ có con đường chết.
- A Di Đà Phật.
Trong Thiện Ác Phật Tông truyền ra phật âm cuồn cuộn, thủ ấn kia của Vị Lai Vô Lượng Vương Phật cuối cùng cũng bị chặn lại mà không hề phát ra một tiếng động nào.