Lúc này, một thanh âm truyền đến khiến đám người càng thêm kinh sợ, khi họ nhìn thấy người tới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác hỏi.
- Xin hỏi ngươi là...?
- Là cái em gái ngươi ấy, đại danh lão tử mà các ngươi cũng dám hỏi?
Lâm Phàm tỏ ra rất hung hăng nhưng trong lòng đang âm thầm cười, mình lớn lối như vậy khẳng định đối phương sẽ rất giận, rồi muốn đánh chết mình, nếu chuyện này xảy ra thì quá tốt.
Nhưng Lâm Phàm không ngờ đám người kia dĩ nhiên khóc và lên.
Một người khóc cũng không tính làm gì, nhưng tất cả mọi người còn lại cũng đồng loạt khóc lên khiến hắn không biết làm gì.
Lâm Phàm không chịu nổi khi nhìn một đám đực rựa ngồi khóc như thế.
- Các ngươi có thể mạnh mẽ lên một chút hay không?
Lão Tử chưa làm gì các ngươi nha, ta chỉ hung hãn một chút đối thôi sao lại khóc rống lên như cha chết mẹ chết thế?
Tuy hắn đã nói như vậy nhưng những tiếng khóc kia vẫn không ngừng.
Các ngươi còn dám khóc, lão tử sẽ giết hết các ngươi.
Lâm Phàm quát.
- Giết chúng ta đi, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.
- Tông môn nuôi ta lớn lên nhưng ta lại không có một chút tác dụng nào cả, sống trên đời này còn ý nghĩa gì.
- Ô ô ô... Giết chúng ta đi!
- Giết chúng ta đi, chúng ta chết coi như xong hết mọi
chuyện, sư phụ ...
- Tông chủ ơi...
- Sư đệ...
Những tiếng khóc càng thêm ai oán khốc liệt hơn, từng người từng người gào khóc, tiếng khóc làm người ta tan nát cõi lòng.
Lâm Phàm trừng mắt nhìn coi trong này có cái bẫy nào không nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy có gì bất ổn, sau đó hắn lên vỗ vai một người trong đó, an ủi.
- Ai, nam tử hán đại trượng phu không có chuyện gì không thể vượt qua, các ngươi đừng khóc nữa, có thù báo thù có oán báo oán, lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt, đúng không?
Những đệ tử này lắc đầu.
- Ngươi không hiểu đâu, ngươi vĩnh viễn không hiểu được chúng ta đau lòng như thế nào.
- Tông môn chúng ta mặc dù không lớn nhưng chúng ta sinh hoạt rất vui vẻ.
- Vậy mà bây giờ tất cả đều không còn nữa, tông chủ không còn, các sư huynh sư tỷ cũng không còn...
- Hiện giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta mà thôi, ngươi bảo chúng ta làm sao mà sống đây.
Lâm Phàm thở dài, xem như hiểu rõ sự tình.
- Tông môn ngươi bị người khác tiêu diệt?
- Vâng.
- Bọn họ quá tàn nhẫn.
- Sư huynh ta cũng bị chém thành hai khúc.
Lâm Phàm thấy chuyện này có chút bất đắc dĩ, việc này hắn không có cách nào giúp cả, Vô Tận đại lục chính là như vậy, không phải ngươi diệt ta thì ta diệt ngươi, người yếu sẽ không có không gian sinh tồn, chỉ là giun dế trong tay cường giả, họ muốn bóp chết ngươi lúc nào thì bóp chết lúc đó, không chút do dự.
- Ai tiêu diệt tông môn các ngươi? Chỉ cần biết kẻ thù sau này cố gắng tu luyện rồi trở về báo thù.
Lâm Phàm an ủi.
- Chúng ta không biết họ là ai.
Lâm Phàm không còn gì để nói.
- Các ngươi cũng quá trâu bò đi, bị ai diệt tông mà cũng không biết, thực sự quá thảm mà.
- Bọn họ rất tàn nhẫn, các sư huynh rõ ràng chết rồi thế nhưng mấy tên mặc hắc bào kia lại làm cho họ sống lại, rồi sai khiến các sư huynh công kích chúng ta, chúng ta không hạ thủ được với bọn họ được.
- Hơn nữa, còn có rất nhiều khô lâu tấn công chúng ta, lực lượng những khô lâu kia rất lớn, bất kể chém giết thế nào cũng không chết chúng được.
Phục sinh? Khô lâu?
Lâm Phàm kinh sợ, lập tức nắm lấy một người trong đó hỏi.
- Nói xem người diệt tông môn các ngươi có phải có người cầm thanh kiếm rất lớn? Còn có người cầm một cây gậy đen thùi lùi?