Long kỵ sĩ dần thối lui a, hắn không nghĩ tới đồng bọn của mình lại điên cuồng đến mức hiến dâng bản thân triệu hoán Vong Linh Chủ Thần, tuy làm vậy cũng không thể để chân thân Vong Linh Chủ Thần giáng lâm nhưng chỉ là phân thân của người cũng vô cùng mạnh mẽ.
Chủ Thần chí cao vô thượng không gì không làm được.
- Chủ thần vĩ đại của ta, giáng lâm đi...
Lão giả kia giờ đã rất thảm, khi Cự Long phun ra long tức kia, hắn đã biết mình không thể sống sót nữa, sức mạnh ăn mòn tàn phá thân thể khiến hắn càng yếu, hơn nữa thực lực tên thổ dân này quá cường đại, hắn chỉ có thể dâng hiến bản thân mình cho chủ thần vĩ để mượn sức mạnh của người thôi.
Lúc này, Lâm Phàm hưng phấn, chủ thần của bọn họ giáng lâm cứu họ, không biết tên chủ thần kia có cường hãn không, chuyện này thật khiến người ta động nhỏ mà. Tông chủ Kiếm Khí Tông tiến lên phía trước, hắn muốn cùng Lâm Phàm kề vai chiến đấu nhưng Lâm Phàm thấy hắn ở đây thật sự rất vướng víu.
- Ngươi rời khỏi nơi này trước đi, đi đến Thiên Địa Tông báo cáo chuyện này.
Lâm Phàm lấy ra một viên đan dược cho hắn ăn vào giúp hắn khôi phục thương thế, Tông chủ Kiếm Khí Tông không do dự, nhanh chóng chạy về phía Thiên Địa Tông. Tình huống hiện tại của Vô Tận đại lục ngày càng thú vị, chẳng những có ngoại địch mà những kẻ xâm lấn kia lại chính là người từ thế giới phương tây trong kiếp trước của mình.
Cự Long, vong linh pháp sư, tất cả nhân vật đều có, không biết những thứ này sẽ mang đến chuyện vui gì.
Hư không bị xé rách, một hố đen xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, trong hố đen, một luồng sức mạnh mênh mông bộc phát, bao phủ toàn bộ đất trời.
Mùi vị chết chóc bạo phát ra ngoài.
Lối vào hắc động có rất nhiều vong linh đang bay múa, kêu gào thảm thiết.
- Cường giả này ít nhất phải có thực lực trên Tiên Tôn nha.
Trong lòng Lâm Phàm ngưng lại, hắn không ngờ đối phương dĩ nhiên cũng có cường giả như này.
Sinh linh mạnh nhất Vô Tận đại lục bây giờ chính là Tiên Vương còn Thiên Quân chỉ là một bóng mờ ảo chưa xuất hiện, ngay cả Lâm Phàm cũng chưa từng nhìn thấy Thiên Quân.
Nếu như thế giới phương tây cũng có cường giả tương đương với Tiên Vương, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.
Ầm!
Ngay thời điểm Lâm Phàm đang suy nghĩ, một luồng khí tức cường hãn bộc phát, tất cả mọi thứ xung quanh đều không chịu được cỗ sức mạnh khổng lồ này trực tiếp bị tan vỡ, Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên.
Một bộ áo bào đen xuất hiện.
Áo bào đen tuỳ ý đung đưa trong hố đen, uy thế vô biên từ thiên khung giáng xuống giống như Chân Thần giáng lâm, uy áp này chấn nhiếp thiên địa, những kẻ phàm phu tục tử đều phải nằm rạp dưới đất.
Trong hắc bào kia có hai ngọn lửa màu vàng óng giống như hai con mắt đang nhúc nhích, hai đốm lửa đó tản ra khí tức làm người ta sợ hãi.
- Người phàm, ta là Vong Linh Chủ Thần...
Từ hắc bào truyền ra một đạo âm thanh giống như tiếng kim loại va vào nhau, vô cùng băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm nào.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn tới, trong lòng khẳng định đây là phân thân thần niệm của tên chủ Thần kia, như vậy khẳng định tu vi tên Vong Linh Chủ Thần này là Tiên Vương cảnh rồi.
Long kỵ sĩ nhìn thấy phân thân Vong Linh Chủ Thần, hắn
cũng phải hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình xuống, tuy rằng hắn không thờ phụng Vong Linh Chủ Thần nhưng uy nghiêm của chủ Thần không thể xâm phạm, mỗi giờ mỗi khắc đều phải duy trì trái tim cung kính.
- Có chút ý tứ.
Lâm Phàm thở dài.
Trên tay hắn xuất hiện một thanh tuyệt phẩm Tiên khí, sau đó hắn cúi người ném nó về phía Vong Linh Chủ Thần.
- Ta cho ngươi một cái bảo bối này.
Lâm Phàm cười nói.
Tuyệt phẩm Tiên khí bay đi như một tia sáng hướng về phía chủ Thần.
Vong Linh Chủ Thần duỗi cánh tay ẩn giấu dưới hắc bào ra bắt thứ trước mặt.
- Người phàm.
Vong Linh Chủ Thần vừa muốn mở miệng nhưng sự tình để hắn kinh ngạc xảy ra.
- Bạo!
Ầm!
Lâm Phàm cho thanh tuyệt phẩm Tiên khí bạo nổ, hắn muốn nhìn một chút xem làm như thế có tổn thương được đối phương không, có thể phát sinh chuyện vui ngoài ý muốn cũng không chừng.
Uy lực tuyệt phẩm Tiên khí tự bạo không phải nhỏ, có thể nói kinh thiên động địa, quỷ khiếp thần sầu, hắc động kia cũng suýt nữa đã bị phá nát.
- Xem ra còn thiếu một chút. Lâm Phàm xem như hiểu rồi, uy lực tự bạo của tuyệt phẩm Tiên khí vẫn có chút miễn cưỡng đối với cường giả Tiên Vương cảnh.
Áo bào đen của Vong Linh Chủ Thần đã bị nổ một góc nhưng không có bao nhiêu sự tình phát sinh cả. Long kỵ sĩ thấy cảnh này đã bị doạ sợ, hắn không ngờ tới tên thổ dân này lại dám động thủ đối với Chủ Thần, quả thực gan to bằng trời.
- Người phàm, ngươi dám bất kính đối với ta? Vong Linh Chủ Thần giận dữ hét lớn, hỏa diễm trong hốc mắt như sắp sôi trào.
Tuy hiện giờ Lâm Phàm chỉ có tu vi Tiên Tôn, khoảng cách tới Tiên Vương còn khá xa nhưng trước mắt hắn chỉ là một đạo phân thân của Vong Linh Chủ Thần, hắn vẫn không để đối phương trong mắt.
Nếu như bản thể hắn phủ xuống thật, hắn mới có chút hứng thú, nhưng nếu tình huống tu vi hắn như này, hiển nhiên không hứng thú lắm.
Vong Linh Chủ Thần giận thật rồi, lửa giận vô biên đốt cháy thiên địa, hắn phải hoàn toàn thiêu đốt toàn bộ thiên địa mới có thể nguôi giận được. -Ngươi nên xuống địa ngục đi!
Trong chớp mắt có vô số cấm chú cấp chín xuất hiện trước mặt Vong Linh Chủ Thần.
- Vong Linh Thiên Phạt.
- Hắc Ám Thiên Mạc.
Những siêu cấp cấm chú xuất hiện bộc phát uy năng khủng bố.
Ẩm ầm!
Bầu trời bị biến thành một màu đen kịt, lôi đình lấp lóe, thế giới như biến thành hắc ám.
- Vong Linh Chủ Thần! Nếu như bản thể ngươi giáng lâm thì có lẽ ta sẽ cảm thấy hơi vướng chân vướng tay một chút nhưng giờ chỉ là một đạo phân thân, ngươi không có phần thắng.
Lâm Phàm nhẹ giọng nói, không để hắn vào trong mắt chút nào.
Thần thông đối đầu phép thuật, thật có ý tứ.
- Chém!
Ngón tay Lâm Phàm vừa điểm, lực lượng mênh mông chợt bộc phát, một đạo vô hình kiếm ý huỷ diệt tất cả chém giết đến phía Vong Linh Chủ Thần. Dưới kiếm ý cường hãn này, từng cái cấm chú cường hãn bị phá diệt ngay lập tức, chúng không phát huy được bất kỳ tác dụng gì.
- Vong Linh Chủ Thần, lần sau bản thể đến đây thì hẵng nói chuyện nhé, nếu chỉ dựa vào đạo phân thân này, ngươi không có khả năng phản kháng đâu.
Lâm Phàm quát lớn.
- Đáng ghét...
Ầm!
Một chiêu kiếm diệt tất cả. Phân thân Vong Linh Chủ Thần nổ tung trong nháy mắt.
Lâm Phàm nhìn chăm chú hư không thầm nghĩ ca đã không còn là con kiến hội như xưa nữa?
Giờ hắn đã là cường giả Tiên Tôn, nếu ngay cả một đạo phân thân của Tiên Vương cũng không diệt, còn làm được cái trò trống gì.
Nếu như chân thân đến thì sợ mình không phải đối thủ của đối phương thật, nhưng mình vẫn còn Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị, nếu đánh không lại thì vứt nó ra, chuyện gì đều có thể giải quyết.
Đương nhiên hiện tại, Xà Bông Nhãn Hiệu Lâm Thị chỉ còn hai lần công dụng, mình phải sử dụng thật tốt mới được, nếu như dùng trên những đối tượng không cần dùng thì thiệt thòi lớn rồi.
- Người phàm, ta sẽ đích thân tới.
Thanh âm Vong Linh Chủ Thần lan truyền đầy sự phẫn no.
Lâm Phàm nhún nhún vai như không có chuyện gì, sau đó hắn nhìn Long kỵ sĩ vẫn đang ở đó.
Long kỵ sĩ thấy Lâm Phàm nhìn mình, tâm thần khẽ run.
- Long kỵ sĩ không bao giờ có ý nghĩ lùi bước dù cho không địch cũng không nhượng bộ.
- Giết!
Long kỵ sỹ rít gào thúc dục Cự Long lao lên thế nhưng không ngờ đầu Cự Long của hắn dĩ nhiên chạy trốn, nó không cho hắn cơ hội lao lên.
Oliya... (tên con cự long “_”)
Long kỵ sỹ quát lớn nhưng đầu Cự Long vẫn chạy đi, không dám ngoảnh đầu lại.
Long kỵ sĩ này có tinh thần của chủng tộc kỵ sĩ nhưng nó không có, nó chỉ nghĩ mình là Cự Long mang huyết thống cao quý, không thể chết ở chỗ này được. Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt bật cười.
Các ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ muốn chọc cho ta cười à?