Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

Dịch & biên: †Ares†

oOo

Ngày tàn rồi lại đến đêm đen, cứ thế xoay vòng.

Lâm Phàm vẫn chăm chỉ tu luyện. Hắn phát hiện mình có vẻ rất có thiên phú với luyện đan, mà luyện khí cũng không kém bất kỳ ai.

Giờ phút này, Lâm Phàm dùng tay trái cầm viên Đại Phàm Ca, tay phải thì nắm một gốc thảo dược.

– Dung hợp…

Hai thứ vừa tiến vào, lò luyện đan rung chuyển ùng ùng, tỏa ra sương khói mù mịt.

“Đinh, luyện đan thất bại.”

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu. Đây đã là lần thử nghiệm thứ ba mươi bảy, nhưng vẫn chưa có được thành công.

Lâm Phàm rất coi trọng Đại Phàm Ca, bởi vì hắn cho rằng viên đan này có tiềm năng vô hạn.

Không tăng tu vi, không thương tổn bản thân, nhưng có thể mang tới niềm vui sướng vô cùng.

Nếu nghiên cứu thật kỹ, nhất định có thể luyện chế ra một loại đan dược kỳ dị.

Đúng lúc này, Trương Nhị Cẩu vội vàng chạy vào, mặt lo lắng:

– Tông chủ, đệ tử vừa mới nghe được, ngày mai Cổ trưởng lão của Đan Đỉnh phong sẽ dẫn người tới chỗ chúng ta, đòi ba mặt một lời về chuyện luyện đan.

Lúc biết tin này, Trương Nhị Cẩu sợ đến choáng váng. Hắn không ngờ chuyện lại trở thành nghiêm trọng như vậy.

Nếu chỉ đám Lý Thuận thì cũng thôi. Trong mắt Trương Nhị Cẩu, đám người đó chẳng qua chỉ là mấy đệ tử hơi có chút địa vị của Đan Đỉnh phong. Thế nhưng có trưởng lão xuất hiện thì không đơn giản nữa rồi.

– Ừm.

Lâm Phàm gật đầu, mặt không đổi sắc.

Trương Nhị Cẩu thấy tông chủ chỉ ậm ừ như thế thì càng nóng vội:

– Tông chủ, chúng ta không chuẩn bị gì trước sao?

Lâm Phàm nhìn Trương Nhị Cẩu một cái, khóe miệng nở một nụ cười tự tin:

– Không sao đâu, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì xây đập chặn. Vô Danh phong không phải ai cũng có thể tới càn rỡ.

– Vâng.

Trương Nhị Cẩu thấy tông chủ đại nhân bình tĩnh như vậy thì cũng bình tâm lại, lui ra ngoài.

Không biết là chuyện thế nào mới có thể làm cho tông chủ hoảng sợ nhỉ, dù là một tích tắc cũng được?

Sau khi Trương Nhị Cẩu lui ra, vẻ mặt bình thản như nước của Lâm Phàm lập tức biến mất, thay vào đó là chút lo lắng.

Hắn biết Đan Đỉnh phong sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng không nghĩ tới đợt thứ hai này lại xuất hiện một gã ‘tinh anh quái’.

Làm sao bây giờ?

Ra tay trước chiếm lợi thế, ra tay muộn gặp tai ương, chẳng lẽ giết trước tới Đan Đỉnh phong, đánh lén khiến gã trưởng lão kia bán thân bất toại?

Không được, không được, chuyện này vừa làm thì cả đứa ngốc cũng biết là ai ra tay, huống hồ một mình xâm nhập đại bản doanh của địch, đụng tới Boss thì chỉ có tử ẹo.

Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm thấy có chút đau đầu. Thân làm tông chủ, ở trước mặt hai gã đệ tử dở hơi, nhất định hắn phải luôn bảo trì phong phạm của một đại tông sư.

Dù cho ngày mai có cường địch tới, cũng phải giữ vững bình tĩnh trước mặt bọn hắn.

Mà người tới ngày mai là trưởng lão Đan Đỉnh phong, như vậy tu vi khẳng định rất mạnh. Lấy chiến lực Tiên Thiên đại viên mãn của hắn hiện giờ, chỉ sợ không đủ để đối phương nhét kẽ răng.

Theo quan điểm của Lâm Phàm, tu vi của những trưởng lão này, thấp nhất cũng phải là cảnh giới Tiểu Thiên Vị.

Không được, nhất định phải nghĩ ra kế sách đối ứng, nếu không ngày mai mình bị đối phương hung hăng nghiền áp dưới chân thì sau này sao tạo được uy nghiêm!

Lâm Phàm cảm giác tràn đầy nguy cơ, đầu óc xoay chuyển nghĩ cách ứng đối cho ngày mai.

Một lần suy nghĩ chính là một đêm.

….

Hôm sau.

Bình minh dâng lên, các đệ tử ngoại môn đi ra khỏi phòng, bắt đầu một ngày sinh hoạt mới.

Mà lúc này đám Lý Thuận cũng theo sau Cổ trưởng lão, đi về phía Vô Danh phong.

Các đệ tử ngoại môn thấy đám người Đan Đỉnh phong đi trên đường thì biến sắc. Chẳng lẽ giáo huấn hôm trước còn chưa đủ?

Lý Thuận ngẩng đầu ưỡn ngực, khinh miệt nhìn quanh. Hôm nay có Cổ trưởng lão dẫn đoàn, người của Vô Danh phong còn dám càn rỡ chắc?

Còn đám đệ tử ngoại môn này, dám ngăn Đan Đỉnh phong ở trước mặt Cổ trưởng lão sao?

– Sao Lý Thuận lại đến nữa nhỉ, chẳng lẽ giáo huấn hôm trước còn chưa đủ?

– Hừ, người như thế nên để Cẩu ca hảo hảo giáo huấn.

– Suỵt, nhỏ thôi, hình như người bên cạnh Lý Thuận là Cổ trưởng lão của Đan Đỉnh phong đấy.

– Cái gì? Không thể nào.

Đệ tử ngoại môn này vừa nghe, vội nhìn sang người bên cạnh Lý Thuận.

Vừa nhìn, toàn thân hắn run lên, thật sự là Cổ trưởng lão.

– Trưởng lão, đám đệ tử ngoại môn này hôm trước dám ngăn bọn đệ trên Vô Danh phong, hiện giờ trưởng lão rời núi, bọn chúng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng.

Lý Thuận vỗ mông ngựa nói.

Cổ trưởng lão không nói gì, nhìn thoáng qua những đệ tử ngoại môn này. Chỉ một cái liếc mắt như vậy đã khiến tim của các các đệ tử ngoại môn đập lên thình thịch, giống như vừa có sấm sét hung hăng đánh xuống sát đỉnh đầu.

Các đệ tử ngoại môn biết mục đích của Đan Đỉnh phong là Vô Danh phong. Nếu không có Cổ trưởng lão, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản lại.

Nhưng hiện giờ Cổ trưởng lão dẫn đầu, cho dù bọn họ có gan lớn bằng trời cũng không dám.

Thánh Tông mặc dù hòa bình nhưng tội phạm thượng chính là trọng tội.

Cho dù bị đánh chết cũng không ai nói cái gì.

Đợi người của Đan Đỉnh phong đi trước một quãng, các đệ tử ngoại môn cũng vội lục tục theo sau. Lần này bọn họ cảm thấy bất an, chẳng lẽ sau này sẽ không được Vô Danh phong luyện đan nữa sao?

….

Trên Vô Danh phong.

Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác vũ trang đầy đủ, đang đứng chờ trước lối vào.

– Sư đệ, một trận hôm nay chúng ta rất có thể sẽ phải bỏ mạng. Sư huynh còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nếu sư huynh bất hạnh tử trận, kính xin sư đệ hoàn thành giúp tâm nguyện của sư huynh.

Trương Nhị Cẩu cầm một cây Lang nha bổng đen kịt trong tay, những chiếc đinh nhọn ở phía đầu bổng lóe lên, rất dọa người.

– Sư huynh…

Phong Bất Giác thương cảm nhìn Trương Nhị Cẩu, sau đó nhìn thoáng căn nhà gỗ của tông chủ, gật đầu thật mạnh.

– Sư đệ, bọn chúng đến rồi.

Giờ khắc này Trương Nhị Cẩu khẽ run lên, trong lòng rất khẩn trương. Chỉ lát nữa thôi, chết hay không chưa biết, nhưng tuyệt đối không dễ chịu.

Trương Nhị Cẩu không rõ tu vi của tông chủ đại nhân ra sao, nhưng hắn biết tông chủ tới từ phân tông. Phân tông bị diệt, tông chủ đại nhân là do lão tông chủ liều mạng đưa tới đây, bởi vậy tu vi chắc sẽ không quá cao, thậm chí có khả năng không bằng được cả trưởng lão của Đan Đỉnh phong.

Hắc vân áp thành thành dục tồi, giờ khắc này hai người Trương Nhị Cẩu cảm nhận được một luồng áp lực đầy trời, khiến bọn họ hít thở không thông.

(*Hắc vân áp thành thành dục tồi: Mây đen đè thành, thành muốn đổ – Trích câu đầu bài Nhạn Môn thái thú hành của Lý Hạ, đại ý cả bài là đại nạn tới nhưng không hề sợ hãi, nguyện tử trung với chủ nhân)

Địch nhân đã đến!

—–oo0oo—–​

Advertisement
';
Advertisement