Dịch & biên: †Ares†
oOo
Đám người Đan Đỉnh phong vừa đặt chân lên đỉnh núi đã bị hai người Trương Nhị Cẩu cản lại.
– Đứng lại, nơi này là Vô Danh phong, các ngươi muốn làm gì?
Trương Nhị Cẩu chống mạnh một đầu Lang Nha bổng lên mặt đất, cực kỳ khí thế, không hề có vẻ gì là sợ đám người trước mặt.
– Hừ, càn rỡ, trưởng lão ngoại môn của Đan Đỉnh phong đến, mau gọi tông chủ các ngươi ra đây.
Lý Thuận trợn mắt nhìn. Mối thù hôm trước, hôm nay tất báo. Hiện giờ có Cổ trưởng lão làm chỗ dựa, chẳng lẽ bọn hắn còn dám làm gì?
– Hừ, tông chủ của chúng ta đang bế quan, há bằng mấy câu của các ngươi là có thể gặp. Các ngươi đến từ đâu thì trở về đó đi, đừng ép ta động thủ.
Trương Nhị Cẩu bạo phát khí thế, không hề sợ hãi mà mắng thẳng mặt đối phương.
– Láo xược…
Ngay một khắc này, Cổ trưởng lão quát lên một tiếng âm vang như sấm nổ.
Trương Nhị Cẩu bị âm thanh chấn động tới muốn rách màng nhĩ. Phong Bất Giác vội che trước mặt sư huynh, ôm quyền nói:
– Cổ trưởng lão, nơi này là Vô Danh phong, là nơi chúng ta được tông chủ đại nhân ban tặng. Đan Đỉnh phong các ngài không mời mà đến, sợ là có chút không ổn.
– Gọi tông chủ của các ngươi ra đây, bản tọa không muốn tốn thời gian đấu võ mồm với các ngươi.
Mặt Cổ trưởng lão lạnh lên, nhìn thẳng hai người.
Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu để mặc Vô Danh phong phát triển, vậy sau này Đan Đỉnh phong của hắn còn đứng được ở nơi nào?
– Cổ trưởng lão, tông chủ đại nhân đang bế quan, nếu như có chuyện, xin mời ngày khác tới.
Phong Bất Giác không siểm nịnh không kiêu ngạo nói.
Hiện giờ vẫn ở trong tông môn, đương nhiên không cần lo lắng về tính mạng. Theo phân phó của tông chủ tối qua, trước hết cứ kéo dài thời gian đã.
– Hỗn láo…
Cổ trưởng lão nổi giận quát một tiếng, bạo phát ra uy thế khôn cùng, giống như một làn sóng mãnh liệt ập đến, áp cho Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác biến sắc, phải tận lực mà chống đỡ.
– Bắt lấy bọn chúng. Hôm nay bản tọa muốn nhìn xem Vô Danh phong tới cùng có gì bản sự gì mà muốn phân cao thấp với Đan Đỉnh phong.
Giờ phút này Cổ trưởng lão khí thế ngập trời quát ầm lên.
Cùng Đan Đỉnh phong cướp đoạt tài nguyên luyện đan, hoàn toàn là muốn chết.
Các đệ tử ngoại môn đứng vây xem ở một bên cũng chỉ biết nhìn nhau, thần sắc sợ hãi. Bọn họ rất muốn trợ giúp Vô Danh phong, nhưng lại kiêng kị trưởng lão trước mắt này.
Bọn họ là đệ tử ngoại môn, không thể phạm thượng, nếu nói năng lỗ mãng thì dù bị đánh chết cũng không kêu được với ai.
– Dừng tay…
Ngay tại lúc Trương Nhị Cẩu vung Lang Nha bổng lên, Diệp Thiếu Thiên vội vàng mà đến.
– Cổ trưởng lão, kính xin nghe đệ tử một lời, hảo hảo ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Thiếu Thiên vừa nghe tin Cổ trưởng lão của Đan Đỉnh phong đến Vô Danh phong thì đã biết là không ổn.
Cổ trưởng lão này là trưởng lão ngoại môn của Đan Đỉnh phong, tính tình nóng nảy. Giờ Vô Danh phong tranh luyện đan khiến ngoại môn Đan Đỉnh phong không còn cả cháo mà húp, đương nhiên Cổ trưởng lão này không thể nhịn.
– Diệp Thiếu Thiên, việc này ngươi đừng quản nhiều. Chuyện Cổ trưởng lão đã quyết định không phải một đệ tử ngoại môn như ngươi có thể ngăn cản.
Giờ phút này Lý Thuận lên tiếng nói.
– Cổ trưởng lão, mọi người đều cùng một tông, cớ sao phải trợn mắt nhìn nhau…
– Cút!
Cổ trưởng lão quát lên, cắt lời Diệp Thiếu Thiên.
Diệp Thiếu Thiên hít sâu một hơi, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, trong nội tâm ngập tràn lửa giận.
Con bà nó, dám mắng lão tử.
Từ sau khi Diệp Thiếu Thiên bị Lâm Phàm cảm hóa, tính nết đã ôn hòa hơn xưa nhiều, thế nhưng sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy được.
Hiện giờ thì tốt rồi, bị người khác nhục mạ, Diệp Thiếu Thiên thân là thiên kiêu của ngoại môn, đương nhiên không thể tha thứ.
Giờ khắc này, Diệp Thiếu Thiên lập tức bộc phát lửa giận:
– Hôm nay ai dám đến một bước, đừng trách ta thủ hạ vô tình.
– Diệp Thiếu Thiên, ngươi muốn làm gì?
Lý Thuận lui ra phía sau từng bước, đứng một bên Cổ trưởng lão, sau đó tức giận nói.
Ngày hôm nay cả đám định làm phản sao.
Trưởng lão đã đến mà vẫn dám càn rỡ như vậy.
….
Lâm Phàm đi tới đi lui trong phòng, vẫn chưa nghĩ ra cách nào khả thi.
Hắn cũng nghe rõ mồn một những âm thanh ở bên ngoài. Chẳng lẽ lần này muốn bi kịch?
Boss đến tận cửa, mình làm thế nào cho phải? Ẩn thân chạy trốn cũng là một cách, nhưng như thế quá mất mặt.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Lâm Phàm sốt ruột chà xát hai tay, chưa biết nên làm sao cho phải. Hắn thử nhòm qua khe cửa ra quan sát bên ngoài.
Không biết tình huống bên ngoài thế nào rồi.
– Đệch, sao nhiều người vậy, chẳng lẽ định diệt sạch? Đan Đỉnh phong này thật quá đáng.
Lâm Phàm quét mắt tới, thấy Diệp Thiếu Thiên hình như đang tranh cãi với trưởng lão kia.
– Ô…
Vừa lúc đó, khi Lâm Phàm đánh mắt về phía trưởng lão Đan Đỉnh phong thì thần sắc cũng biến đổi.
– Nhập Thần sơ giai…
Fuc-kkkk…
Không ngờ chỉ có Nhập Thần sơ giai.
Giờ khắc này Lâm Phàm điên rồi, trưởng lão Đan Đỉnh phong hại mình một đêm ngủ lại chỉ là một Nhập Thần sơ giai…
Hố to, hố to!
Lâm Phàm sửa sang đầu tóc y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế uy nghiêm, ánh mắt như thần, đẩy cửa gỗ bước ra.
Nỗi lo lúc trước đã tan thành mây khói, ở lại chỉ còn khí phách khinh thường thiên hạ.
Một trưởng lão Nhập Thần sơ giai đã muốn quét ngang tông môn của mình, quả thực không có để bản tông chủ vào mắt.
Hiện giờ vừa lúc đệ tử ngoại môn tụ tập, cũng là thời điểm tạo uy nghiêm.
Cứ luôn thân thiện với người ngoài, sợ là có người cho rằng mình dễ bắt nạt. Vừa khéo hôm nay có mấy viên đá mài dao tới, để cho bọn hắn cảm thụ một chút bản tông chủ là người thế nào.
– Dừng tay cho ta.
Giờ khắc này, một tiếng quát tràn ngập uy nghiêm từ phương xa truyền đến.
Diệp Thiếu Thiên vốn chuẩn bị động thủ, nghe thế thì khựng người lại, ánh mắt chăm chú nhìn phía sau.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng làm y hệt như vậy.
– Tông chủ…
Đám người Đan Đỉnh phong thấy Lâm Phàm xuất hiện, hận ý lóe ra trong mắt. Người trước mắt chính là kẻ đã cướp đi mối làm ăn của bọn hắn.
Cổ trưởng lão thì sắc mặt không đổi, cẩn thận đánh giá đối phương.
Lúc này Lâm Phàm chậm rãi đi tới, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lóe ra những tia sáng làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Một cỗ phong phạm tuyệt thế cao nhân bạo phát ở toàn trường. Tất cả mọi người đều bị cỗ bức khí thâm trầm này trấn áp.
– Đan Đỉnh phong các ngươi không ở chỗ của mình mà lại tới Vô Danh phong của bản tông càn rỡ là muốn làm sao? Chẳng lẽ cho là Vô Danh phong ta không người?
Lâm Phàm không giận tự uy, từng lời rành mạch như kiếm sắc đâm vào trong lỗ tai đệ tử Đan Đỉnh phong.
Giờ phút này đám người Trương Nhị Cẩu trợn tròn mắt.
Bọn hắn phát hiện tông chủ có gì đó khang khác.
Giống như tông chủ trước mắt mới đúng là tông chủ, khiến bọn hắn nảy sinh một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Ánh mắt của hai người nhìn về phía tông chủ đã tràn ngập sợ hãi.
—–oo0oo—–