Lâm Phàm vác Vĩnh Hằng Chi Phủ trên vai, giống như sĩ quan đang chỉ huy duyệt binh mà nhìn đối phương, sau đó nhướng mày. - Ta nói gì, các ngươi nghe không hiểu sao hả? Nam trái nữ phải, thành thật đứng vững cho ta.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lâm Phàm, Cung Băng Dạ chau màu, chậm rãi đứng sang bên phải, mà mười bốn sa phỉ do dự một lúc, cuối cùng Sa Độc Long gật đầu, cũng thành thành thật thật đi tới bên phía đám thị vệ giáp đen mà đứng song song.
- Đại ca, người này là có ý gì?
Sa Đạo Thiên nắm chặt binh khí trong tay, cố nén lửa giận trong lòng. Bọn hắn là sa phỉ, thế nhưng giờ lại bị người ta cướp, nếu truyền ra ngoài còn không phải bị kẻ khác cười đến rụng răng.
- Đừng nói chuyện.
Sa Độc Long đè tay Sa Đạo Thiên xuống, ra hiệu cho hắn im lặng, ngàn vạn lần không nên vọng động.
Sa Độc Long lặng lẽ đánh giá Lâm Phàm, hy vọng có thể nhìn ra người thần bí có khí tức nội liễm này là tu vi gì.
Tuy không nhìn thấy, nhưng Sa Độc Long nhận định cái người một rìu giết chết Bách Túc Thiên Long này tuyệt đối không dễ trêu. Tiếp đó hắn nở một nụ cười trào phúng, nhìn về phía Cung Băng Dạ đang một mình cô đơn đứng một bên.
Còn Cung Băng Dạ thì đang suy tính trăm đường trong đầu, nghĩ xem tới cùng là dùng cách nào thì sẽ khiến người này trợ giúp mình.
Tiền tài mất cũng không sao cả, nhưng nhất định phải cam đoan có thể an toàn rời khỏi nơi này.
Lâm Phàm bỗng vẫy một gã thị vệ giáp đen nhỏ con nhất hội tới gần mình.
Thị vệ này có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Lâm Phàm.
- Qua lấy túi trữ vật của tất cả bọn họ tới cho ta.
Lâm Phàm khiêng Vĩnh Hằng Chi Phủ, cao giọng nói.
- Vâng.
Thị vệ giáp đen kia nào dám không tuân, vội vàng chạy lại, tịch thu từ đồng bạn trước.
- Các ngươi đều thành thật một chút cho ta, nếu không thành thật, rìu này không phải để ngắm.
Lâm Phàm uy hiếp một tiếng. Đã có kinh nghiệm cũ, hắn tin rằng cách làm giàu nhanh nhất chính là ăn cướp.
- Lão ca, đưa cho ta đi.
Thị vệ giáp đen được Lâm Phàm sai tịch thu chiến lợi phẩm nhìn đồng bọn của mình, vô lực thở dài nói.
Người đứng đối diện hắn liếc nhìn Lâm Phàm một cái, cuối cùng lấy túi trữ vật trên người ra.
Sau một lát, đám thị vệ giáp đen coi như thành thật, giao hết túi trữ vật, thế nhưng đến phiên mười bốn sa phỉ thì lại không mấy suôn sẻ.
Sa Đạo Thiên nhìn thoáng qua số túi trữ vật của đám thị vệ giáp đen, trong mắt lập lòe bất định, móc từ trong ngực áo ra một cái túi trữ vật rồi ném vào tay đối phương.
- Chờ đã…
Lâm Phàm khiêng rìu đi về phía trước.
- Các ngươi làm thổ phỉ, sao có chuyện chỉ có một túi trữ vật, có phải là coi tiểu gia thành kẻ ngu rồi không?
Lâm Phàm đi tới trước mặt Sa Đạo Thiên, nhìn lên xuống đánh giá, giống như ngửi thấy mùi bảo bối:
- Thành thật một chút, giao ra đây.
Sa Đạo Thiên nổi lửa giận hừng hực trong lòng. Bọn hắn là sa phỉ, cả đời chuyên cướp người khác, còn chưa bao giờ bị người đoạt qua, người này thật sự là quá làm càn.
Cướp có tôn nghiêm của cướp, giờ người này tuyệt tình giẫm đạp lên tôn nghiêm của bọn hắn, thật sự là không thể nhịn.
- Ta liều mạng với ngươi…
Sa Đạo Thiên phát động chân nguyên, loan đao trong tay hóa thành một dải sáng đỏ bổ tới Lâm Phàm.
- Nhị đệ, dừng tayyy…
Sa Độc Long kinh hô một tiếng, thế nhưng tất cả đều đã muộn.
Lâm Phàm nhìn Sa Đạo Thiên bằng ánh mắt tán thưởng, không tệ, có điều cũng chỉ là không tệ mà thôi.
"Bịch…"
Một tiếng động trầm buồn vang lên, cả vùng trời nơi đây đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Sa Đạo Thuân vận chân nguyên, bộc phát ra uy thế vô thượng, giờ vẫn duy trì tư thế giơ cao loan đao, rất phong cách, rất quyết đoán.
Thế nhưng chỉ nháy mắt sau, loan đao trong tay Sa Đạo Thiên ầm một tiếng rớt trên mặt đất, sau đó vẻ mặt cũng biến hóa thành dữ tợn.
Hai cánh tay uy mãnh kia, giờ phút này duỗi thẳng mười ngón, ôm chặt lấy đũng quần, thống khổ ngã trên mặt đất.
Một tiếng thét thảm muốn xé trời xanh vang lên, khiến mây trắng trên cao cũng phải run rẩy.
"Đinh, chúc mừng đánh bại Sa Đạo Thiên Nhập Thần sơ giai."
"Đinh, exp tăng trưởng 20 vạn, đánh chết có thể nhận được càng nhiều exp và vật phẩm."
"Đinh, Liêu Đản Cước +1 vạn exp."
. . . .
Hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở làm Lâm Phàm thoải mái vô cùng. Mới vừa rồi, hắn tung một cước nhanh như chớp giật, mục tiêu là chỗ quen thuộc.
- Nhị đệ…
Sa Độc Long kinh hô một tiếng, mặt lộ vẻ lo lắng, đồng thời trong lòng lại sợ hãi thật sâu.
Nhị đệ là Nhập Thần sơ giai nhưng lại bị đối phương đánh bại chỉ bằng một chiêu. Giờ khắc này Sa Độc Long đã rõ, thực lực của đối phương sâu không lường được.
- Đều thành thật một chút cho ta, nếu không kết cục không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Lâm Phàm khiêng rìu, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó tự tay thu hết mấy túi trữ vật trên người Sa Đạo Thiên.
Có bài học từ Sa Đạo Thiên, phía sau thông thuận rất nhiều. Sa Độc Long cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, tháo toàn bộ túi trữ vật cùng một chiếc nhẫn trữ vật xỏ ở dây chuyền đeo trên cổ, giao ra.
Trong này là tích lũy của bọn hắn suốt từng ấy năm, vậy mà trong nháy mắt đã biến thành trống rỗng.
Lâm Phàm khẽ cười cười, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, liếc mắt đánh giá nữ nhân này một chút. Cô nàng này trẻ tuổi, xinh đẹp, trên người lại toát ra một vẻ cao quý khó bì.
Cung Băng Dạ mặc bộ đồ màu trắng, càng tăng thêm khí tức thuần khiết, làm cho người ta vừa xem đã như bị hút vào, khó để rời mắt.
Chẳng qua…
- Giao hết đồ đạc ra đây.
Lâm Phàm mỉm cười nói.
- Tiền bối, nếu như có thể, xin mời tiền bối tới Mặc thành, Cung gia nguyện ý thỏa mãn mọi yêu cầu của tiền bối.
Cung Băng Dạ lên tiếng, mắt lóe lên.
- Đem đồ vật giao ra đây, bây giờ là lúc đánh cướp, đừng lãng phí thời gian quý báu của mọi người.
Lâm Phàm cười lạnh liên tục trong lòng, bé con muốn câu dẫn tiểu gia, quả thực là xuân thu đại mộng. Tiểu gia xem đủ thể loại phim Nhật Bản, có loại muội tử nào mà chưa từng thấy, càng có nghiên cứu sâu sắc kích cỡ từ A đến G, nhất là các loại biểu cảm khiêu gợi quyến rũ, lại càng thấy nhiều như ăn cơm.
Muốn dùng sắc đẹp ngăn cản con đường đánh cướp của ca, nằm mơ đi!
Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, cuối cùng lấy nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, hơi do dự rồi cũng giao ra.
- Đưa cả vật trong ngực ngươi nữa.
Lâm Phàm ném cái nhẫn vào bọc sau lưng, tiếp đó liếc mắt nói.
Cung Băng Dạ vẫn một vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hoảng sợ, lắc lắc đầu:
- Ta đã không còn gì nữa rồi.
- Thành thật một chút.
Lâm Phàm nói.
- Nếu tiền bối không tin thì có thể tự mình kiểm tra.
Cung Băng Dạ chợt thốt lên một câu khiến Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc.
Lời này, theo Lâm Phàm, chính là đang khiêu khích mình.
Mà Cung Băng Dạ thì đang có ý đánh cuộc, cho rằng đối phương sẽ không động đến mình.
Nhìn từ tướng mạo của đối phương, Cung Băng Dạ cho rằng tuy đối phương làm việc quái dị, nhưng cũng không phải đại ác nhân.
Thế nhưng…