Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

oOo

Bốn mắt đối nhau, giống như có tia lửa bắn ra.

Cung Băng Dạ sống trong đại gia tộc, phụ thân mất từ mấy năm trước khi đi tru diệt mười bốn sa phỉ, hiện giờ Cung gia do một mình nàng gánh vác, rất gian nan ở Mặc thành.

Cung Băng Dạ cũng không phải hạng người vì lợi ích của gia tộc mà bám víu lấy kẻ khác.

Nếu không, bằng dung nhan tuyệt thế của nàng, sớm đã có thể tìm lấy một cường giả nào đó, không cần vất vả như hiện tại.

Mà ngay khoảnh khắc Lâm Phàm xuất hiện uy phong lẫm liệt, Cung Băng Dạ bỗng nảy ra một ý.

Giờ phút này, Lâm Phàm hơi do dự. Cung Băng Dạ thì ngược lại, ưỡn bộ ngực ra đằng trước, biểu hiện rằng lão nương không sợ ngươi mò.

Thế nhưng, đắn đo cũng chỉ là việc trong vài giây "lầm lỡ". Mắt Lâm Phàm sáng lên, hắn đã ngộ ra "Thiên đạo".

Thế gian này, nam nữ bình bẳng, lấy thần thông Xoay Chuyển Càn Khôn của ca, muốn nam có nam, muốn nữ có nữ, như vậy nam hay nữ với ca có khác gì nhau đâu? Nghĩ vậy, Lâm Phàm đã không còn lăn tăn gì nữa.

- Ngươi không lấy ra thật?

Lâm Phàm mở miệng hỏi. Cùng lúc ấy, ánh mắt phản chủ mặc kệ chủ nhân của nó đã ngộ đạo, nhìn chằm chằm lên vị trí nhô cao kia.

- Nếu không tin, ngài có thể tự kiểm tra.

Cung Băng Dạ bình thản nói.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, xoay người nhìn đám người xung quanh.

Cung Băng Dạ thấy vậy không khỏi đắc ý cười thầm, cho là mình đã thành công.

Nhưng chỉ tích tắc sau, không gian chợt yên lặng đến kỳ lạ.

Đám thị vệ giáp đen ngây người.

Mười bốn sa phỉ há hốc mồm.

Cung Băng Dạ cũng mất vẻ đắc ý, trợn tròn mắt, nàng không ngờ đối phương lại thật sự ra tay.

Ở trong áo của Cung Băng Dạ, đang có thêm một bàn tay len lỏi từ trên xuống dưới, xâm nhập cả vào hai "ngọn núi" vô danh kia.

- Ớ.

Lúc này, Lâm Phàm cảm giác tay của mình giống như sờ thấy một quả gì tròn tròn, bèn gảy gảy một cái.

- A...

Mặt Cung Băng Dạ đỏ lên như lửa, lại không nhịn được kêu khẽ một tiếng.

- Ngươi.

Cung Băng Dạ nổi giận, muốn mở miệng mắng chửi.

- Bình tĩnh, sắp xong rồi.

Lâm Phàm nhíu mày, giống như người mù đang lần sờ đường đi, mó máy khắp nơi, cuối cùng cười tươi lên.

Tìm thấy rồi.

Lâm Phàm lập tức tóm lấy thứ giấu trong áo kia ra.

Cung Băng Dạ biến sắc, bởi trên cổ của nàng có thứ gì mềm mềm nho nhỏ như là lụa trơn vuốt qua.

- Ơ, đây là đồ chơi gì?

Sau đó, Lâm Phàm phát hiện hình túm ra được một thứ rất kỳ quái.

Nhìn qua, hình như là một cái yếm màu hồng nhạt, phía trên còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

- Trả ngươi, ta chỉ lấy cái này thôi.

Lâm Phàm cũng không thèm để ý, ném trả cái yếm lại cho Cung Băng Dạ, sau đó nhìn cái túi chứa đồ trong tay mà nở nụ cười.

- Ta đã nói, thành thật một chút, giờ ngươi còn gì để nói không?

Lâm Phàm nhét cái túi trữ vật kia vào trong túi của mình, cười đắc ý.

Chẳng qua, khi nhìn về Cung Băng Dạ, hắn phát hiện, mặt thiếu nữ này lại đỏ như mặt trời sắp lặn, không chừng còn có thể nướng khoai trên đó.

Giờ khắc này, Lâm Phàm mới kịp phản ứng. Mặc dù hắn ngộ "Thiên đạo", nhưng người trước mắt chỉ là phàm phu tục tử, còn đang lạc lối trên đại đạo, làm sao rõ được đạo lý kia?

Hắn nghiêm túc lại, nhìn Cung Băng Dạ, cũng mặc kệ nàng có phát hỏa hay không, chậm rãi nói:

- Nhớ kỹ, võ đạo một đường, âm dương chuyển hoán, bởi vậy khác nhau giữa nam với nữ chỉ là lý niệm của phàm phu tục tử. Đối với bản tọa, chỉ cần muốn, nam hay nữ đều có thể chuyển hóa dễ dàng, sớm không có gì khác biệt. Được rồi, bản tọa chỉ cướp của, không giết người, ngươi và người của ngươi có thể đi rồi.

Lâm Phàm phất tay áo, vẻ mặt hững hờ, giống như những gì vừa xảy ra chỉ là chuyện bình thường.

- Ngươi... ngươi...

Cung Băng Dạ tức giận đến nói không ra hơi, thế gian này sao lại có người vô sỉ như vậy chứ? Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt thất vọng. Cũng phải, đạo lý trời đất cao thâm đến nhường này, không phải người thường có thể hiểu được. Hắn nhìn về đám thị vệ giáp đen, nói:

- Mang người rời đi đi.

Đám thị vệ hết nhìn Lâm Phàm đến nhìn tiểu thư nhà mình, cuối cùng chỉ biết rời đi, tuy rất hận trong lòng, nhưng trước người có thực lực ngập trời này, giữ được mạng là thành công rồi.

Mười bốn sa phỉ nhìn Lâm Phàm, thầm cảm thán, quả thật là nhìn tướng mạo không đoán được lòng người, người thần bí trước mắt lại còn vô sỉ hơn cả bọn hắn.

***

Nhìn đoàn xe Cung gia rời đi, Lâm Phàm khẽ thở phào. Kỳ thật, vừa rồi tim hắn cũng đập thình thịch. Cái gì mà âm dương chuyển hoán, nam nữ không khác, hoàn toàn chỉ là nói phét. Nếu thật sự không để ý tới nam nữ khác nhau, hắn đã không nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Cung Băng Dạ.

Sa mạc Thập Tứ Phỉ đứng sau Lâm Phàm, nơm nớp lo sợ:

- Tiền bối, chúng ta có thể đi được chưa?

Thực lực không bằng người, hiện giờ bọn hắn chỉ có thể khép nép cố giữ mạng.

Lâm Phàm nhìn mười bốn sa phỉ, mắt lóe sáng, cười khẽ. Vừa thấy nụ cười này, mười bốn sa phỉ run như cầy sấy, chẳng lẽ đối phương muốn giết bọn hắn sao?

Lâm Phàm đã có quyết định. Mục tiêu lần này của hắn là Địa Ngục Hỏa Diễm. Đây là cấm địa gần Thánh Tông nhất trên bản đồ, căn cứ điển tịch tông môn ghi lại, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, chưa từng được tông môn chọn làm nơi lịch lãm cho đệ tử. Chưa kể nói là gần nhất, nhưng lộ trình vẫn vô cùng xa xôi, hiện giờ Lâm Phàm mới đi được khoảng một phần năm.

Hắn không biết mình sẽ gặp phải những gì ở đoạn đường còn lại, cũng đang ngại chuyện phải tự giải quyết vấn đề ăn uống.

Sa Độc Long thấy đối phương không nói gì, trong mắt lại lóe ra tia sáng dọa người thì cảm thấy tuyệt vọng, xem ra hôm nay Sa mạc Thập Tứ Phỉ phải biến mất rồi.

Sa Độc Long quay đầu nhìn những huynh đệ đi theo mình niều năm, trong lòng cảm thán vạn phần. Làm một đại ca, giờ phút này, hắn đương nhiên phải đảm nhiệm trách nhiệm mà một đại ca nên có.

Sa Độc Long ném binh khí trên tay xuống đất, sau đó nhìn Lâm Phàm:

- Tiền bối, người nào làm người đó chịu, Sa mạc Thập Tứ Phỉ chúng ta mặc dù giết người vô số, nhưng chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội. Mọi chuyện trên đời cũng chỉ là vì muốn một bữa cơm no, kính xin tiền bối thả huynh đệ của ta, bất cứ chuyện gì một mình ta xin chịu hết.

- Đại ca, không thể...

- Các huynh đệ, đừng nói nữa.

Sa Độc Long phất tay nói.

- Các ngươi làm gì thế?

Lâm Phàm đang suy nghĩ, khi phục hồi tinh thần lại thì bỗng thấy mười bốn sa phỉ đang bịn rịn gọi nhau như sắp sinh li tử biệt.

- Tiền bối, xin thả huynh đệ của ta, bất cứ chuyện gì cứ để một mình ta gánh chịu.

Sa Độc Long buồn bã nói.

Lâm Phàm nhìn nhìn mười bốn sa phỉ này, chợt nảy ra một ý, sau đó nghiêm mặt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn hắn.

- Tội của các ngươi đáng chết, nhưng bản tọa cũng không phải người tuyệt tình. Sau này các ngươi đi theo bản tọa, hối cải để làm người mới, tới khi bản tọa cảm thấy các ngươi đã hoàn toàn sửa sai thì sẽ cho các ngươi rời đi, các ngươi có thắc mắc gì không?

Lâm Phàm mở miệng nói.

Đoạn đường tới Địa Ngục Hỏa Diễm này, nhất định là cần một ít tùy tùng, làm một ít việc nặng, Sa mạc Thập Tứ Phỉ này tu vi chỉ bình bình, coi như giết cũng không mang cho Lâm Phàm bao nhiêu exp, chẳng thà mang theo mà tận dụng cho tốt.

Đám Sa Độc Long đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không ngờ đối phương sẽ nói như vậy.

- Nguyện vì tiền bối liều thân khuyển mã.

Cả đám không chút do dự, lập tức bái thần phục.

Bọn hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ. Mặc dù thần phục có thể mất tự do, thế nhưng so với việc được đi theo một người có thực lực mạnh mẽ thế này, chính là phúc lớn bằng trời.

- Ừm, đứng lên cả đi.

Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu.

- Bản tọa hỏi các ngươi, các ngươi có biết Địa Ngục Hỏa Diễm không?

Tuy trên điển tịch ở tông môn có ghi chép về nơi này, nhưng đã là tin tức từ rất lâu trước kia, không biết giờ chỗ đó đã thành bộ dạng gì. Mười bốn sa phỉ này lăn lội lâu như vậy, hẳn là biết nhiều thứ hơn hắn.

- Đại nhân muốn đi Địa Ngục Hỏa Diễm?

Sa Độc Long ngạc nhiên hỏi.

- Ừm, bản tọa có việc cần làm tại đó. Sao, có gì không ổn?

Lâm Phàm thấy Sa Độc Long có vẻ hơi sợ hãi thì lên tiếng hỏi.

- Bẩm đại nhân, không ai dám tiến sâu vào Địa Ngục Hỏa Diễm. Nghe nói một năm trước, có một hung thú trên đầu bốc lên lửa đỏ xuất hiện trong Địa Ngục Hỏa Diễm, nơi nó đi qua đều sẽ hóa thành biển lửa. Rất nhiều tông môn phái người đến xem xét, cuối cùng tử thương vô số, cũng không biết hiện giờ con hung thú kia đã rời đi chưa.

Sa Độc Long nói.

- Ồ, vừa đi vừa nói chuyện.

Lâm Phàm gật gật đầu, mấy tin tức này khá là quan trọng với hắn, cũng để hắn buồn bực không thôi, tại sao nơi hắn chọn để thám hiểm đầu tiên lại nguy hiểm như vậy chứ.

Nhất là hung thú bốc lửa trên đầu kia, đây là loài quái đản gì vậy, điển tịch tông môn cũng không ghi lại a.

Dọc theo đường đi, Sa Độc Long kể ra tình huống của Địa Ngục Hỏa Diễm. Gã cũng không biết quá nhiều, nhưng mấy tin tức này vẫn rất có tác dụng đối với Lâm Phàm.

Mà Lâm Phàm cũng biết được chuyện cũ về đám sa phỉ này, trong đó việc gia chủ Cung gia chết ở sa mạc Tử Vong chỉ là một bi kịch.

Gia chủ Cung gia kia có tu vi cao hơn Sa mạc Thập Tứ Phỉ không ít, nhưng lại vì gây ra động tĩnh quá lớn, khiến một con hung thú cường đại trong sa mạc chú ý, cuối cùng vẫn lạc tại đây.

Mà Sa Độc Long cũng bị con hung thú kia làm mù một mắt, khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết.

Mà sau đó, bọn hắn muốn đánh bóng tên tuổi để dễ làm ăn hơn, cho nên tuyên dương khắp nơi là gia chủ Cung gia chết ở trong tay mình.

Advertisement
';
Advertisement