oOo
Lâm Phàm bay trên trời, phương hướng là Táng Hải Yêu Địa. Vốn hắn định tà tà vừa đi vừa kiếm tinh huyết hung thú để tăng cấp Huyết Hải Ma Công, thế nhưng đám hung thú này lại đột nhiên biến đi đâu hết, chỉ còn vài con cực kỳ yếu ớt xuất hiện.
Lâm Phàm cho rằng, có thể do hắn giết quá nhiều, nên hung thú coi hắn thành thiên địch, trốn đi cả.
Nhưng đúng lúc ấy, từng tiếng thú rống đinh tai nhức óc lan ra vang vọng thiên địa. Phía xa xa, nhìn rõ được làn khói bụi mênh mông.
Lâm Phàm trợn tròn mắt mà nhìn, không ngờ là thú triều.
Ngay sau đó, tiếng dân chúng kêu gào thảm thiết như hòa thành một, vang tận mây xanh, truyền vào tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhíu mày, có chút do dự, sợ rằng mình không thể địch lại nhiều hung thú như vậy.
Nhất là con hung thú hình người có tám cái đuôi, người bốc lửa đỏ kia, tuyệt đối khó đối phó.
Hắn dự định chuyển hướng, bay vọt qua, bởi vì nơi này và hắn không thân không thích, không cần vì nó mà liều mạng.
Thế nhưng mới bay được một đoạn, hắn lại dừng bước.
Bởi vì trong tai hắn vẫn không ngừng truyền tới những tiếng cầu xin. Ánh mắt hắn xuyên thấu tầng tầng hư không, nhìn rõ từng gương mặt ở đằng kia, là những gương mặt tuyệt vọng của người dân, lại là những gương mặt bất khuất không sợ sinh tử của các binh lính thủ thành.
Lâm Phàm đã rõ ràng, đây là một tòa thành có mấy ngàn vạn nhân khẩu, một khi bị thú triều công phá, tuyệt đối không còn một người sống.
Nhìn tình cảnh trước mắt, hắn không khỏi nghĩ tới tình cảnh ở Thánh Ma Tông ngày đó. Các sư huynh đệ nghe nói tông môn bị tai vạ, lại không sợ sinh tử, kiên quyết ở lại, chẳng phải rất giống với những binh sĩ kia sao?
Mà vẻ mặt tuyệt vọng của dân chúng thì khác gì Thánh Ma Tông trước thời khắc chung kết, không còn trông mong được bất kỳ ai, hoàn toàn bất lực.
- Mẹ nó...
Lâm Phàm thầm mắng một tiếng, sau đó thả Gà Con ra từ túi chứa đồ.
- Ò ó o...
Vừa ra ngoài, Gà Con lại kêu to, lập tức bị Lâm Phàm vỗ vào đầu bắt ngậm miệng.
- Gà Con, đừng làm rộn. Tao biết mày không ngốc, nhìn tình cảnh trước mắt đi. Tao muốn cứu dân chúng trong tòa thành kia, mày có làm không?
Lâm Phàm nói.
Gà Con dùng đôi mắt to tròn nhìn nhìn Lâm Phàm, rồi nhìn nhìn tòa thành sắp gặp nguy, lại nhìn về thú triều.
- Ò ó o...
Giờ khắc này, Gà Con đứng ở trên vai Lâm Phàm, duỗi thẳng cặp cánh lưa thưa lông, mắt phát sáng, sau đó ngẩng đầu kêu to, tựa như đang nói: lên, nghiền ép bọn chúng.
- Tốt, có khí phách.
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, sau đó bay trở lại.
. . . .
Vô Tướng Thiên Ma mở ra.
Kiếm Ý mở ra.
Thương Thiên Kiếm mở ra.
Long Hoàng Phách Thế mở ra.
Lâm Phàm bật hết hỏa lực. Pháp tướng ma thân ba đầu sáu tay hiện sau lưng, tán lên hào quang màu đen để người ta sợ hãi. Kiếm ý xé rách hư không ngưng tụ thành một thanh trường kiếm sát khí ngập trời, quay chung quanh người Lâm Phàm.
Buff chiến lực, một con rồng vàng quấn quanh từ đầu đến chân Lâm Phàm, tỏa ra hào quang vàng chói lọi.
. . . .
- Nhìn kìa, thần...
Giờ khắc này, dân chúng Thanh Lĩnh quận chỉ vào vầng hào quang chói mắt trên hư không mà hô lớn lên.
Hy vọng, bọn họ lại thấy được hy vọng.
- Đại nhân, đó là gì vậy?
Tiêu Liệt không ngừng run rẩy, nhưng không phải sợ hãi, mà là kích động.
- Thật sự là thần sao?
Tiêu Lệ Hải thì thầm. Hào quang trên hư không quá chói mắt, căn bản không nhìn rõ trong đó là ai.
Lúc này, một tiếng rồng ngâm vang vọng phía chân trời. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một con rồng vàng tỏa ra hào quang chói lọi hạ từ trên chín tầng mây xuống, rồi như dung nhập vào vầng hào quang chói mắt kia.
Hào quang tiêu tán, bóng người trong hư không cũng hiển hiện ra.
- A..., đó là thần, thật sự là thần.
Dân chúng nhìn thấy bóng người trong hư không, tất cả cùng kích động quỳ rạp xuống đất mà vái lạy.
Pháp tướng ma thân ba đầu sáu tay, vô cùng uy vũ, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Trường kiếm ngưng tụ từ kiếm ý xoay quanh, giống như đang khuấy đảo càn khôn.
Thần thánh, uy nghiêm, giống như thần tiên trên trời.
Lâm Phàm cũng rất vừa lòng với tạo hình của mình. Với kẻ có thể thăng cấp công pháp vô hạn như hắn, thì công pháp cũng không cần mạnh, mà cần bề ngoài.
Hình thái bề ngoài của những công pháp này, Lâm Phàm dám nói là đệ nhất Đông Linh châu.
Tiêu Lệ Hải run rẩy thân mình, sau đó cúi lạy trên mặt đất, gào thét:
- Cầu xin đại nhân ra tay, cứu dân chúng toàn thành.
Tiêu Lệ Hải biết người trước mắt là võ giả, còn là võ giả cực kỳ cường đại. Thanh Lĩnh quận có thể tiếp tục tồn tại hay không, tất cả đều dựa vào một ý niệm của người này.
Tiêu Lệ Hải dồn chân nguyên toàn thân vào tiếng thét này, khiến nó vang vọng khắp đất trời.
Mà các dân chúng đã tuyệt vọng bên trong thành, cũng vái thật sát xuống đất, hô to:
- Cầu thần, hãy cứu chúng con...
- Xin hãy cứu chúng con...
. . . .
- Ngưng...
Trong một sát na, thiên địa phong vân biến sắc, một giọng nói giống như từ chín tầng trời vang mãi, khiến mọi người chấn động tâm thần.
Giờ khắc này, một màn làm người ta không dám tin phát sinh.
Trong hư không, chuôi trường kiếm như khuấy đảo càn khôn kia sinh biến hóa, một hóa hai, hai hóa bốn..., không ngừng phân tách.
Chỉ trong nháy mắt, hư không đã có vô số thanh trường kiếm bay lơ lửng, như che trọn cả bầu trời.
Đó là thế giới kiếm.
Ở một khắc này, trường kiếm trong tay những binh sĩ thủ thành bắt đầu run rẩy không ngừng, sau đó mạnh mẽ thoát khỏi khống chế của bọn họ, bay cả lên không trung.
- Đại nhân, chuyện này...
Tiêu Liệt nhìn một màn trước mắt, đã chấn kinh nói không ra lời.
"Lách cách lách cách..."
Cả tòa Thanh Lĩnh quận cũng bắt đầu run rẩy lên.
Những thanh trường kiếm tồn tại trong thành rung bần bật, sau đó phá không bay về phía hư không kia.