Hệ thống bá đạo - Lâm Phàm (FULL Dịch) - Tối Cường Hệ Thống

oOo

Trần Cảnh lơ lửng trên không, nhìn về phía trước.

Kiếm Ý là công pháp Thiên giai thượng phẩm, uy lực tuyệt thế vô song, chính là thủy tổ của kiếm.

Hiện giờ Kiếm Ý và Thương Thiên Kiếm bổ trợ cho nhau, lại càng tuôn ra uy lực vô tận. Mà để Lâm Phàm càng thêm giật mình là, Thương Thiên Kiếm thậm chí muốn ngưng tụ thành chuôi kiếm ý thứ hai.

- Gràoooooo...

Con hung thú hình người kia gầm lên, tám cái đuôi ngoe nguẩy lộ vẻ dữ tợn vô cùng, giống như là rất tức giận với người đột nhiên xuất hiện này.

- Diệt!

Lâm Phàm khẽ phất tay, khí tức toàn thân tăng tới đỉnh điểm, kiếm ý đầy trời cũng ngân lên cộng hưởng. Trong một sát na, một tiếng "xẹt" thật dài vang lên, đất trời như bị xé rách, trường kiếm đầy trời giống như một cơn mưa bao trùm lấy tất cả hung thú trong thú triều.

Các binh sĩ đứng trên tường thành bị một màn trước mắt làm ngây người.

Quá khủng khiếp rồi, đó là thế giới của kiếm a.

"Ầm ầm ầm..."

"Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên cao giai."

"Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Tiên Thiên đại viên mãn."

"Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Nhập Thần sơ giai."

. . . .

Lâm Phàm bị bao phủ trong tiếng nhắc nhở của hệ thống. Hung thú bị giết, tinh huyết tuôn ra, exp đạt được, tất cả nhiều đến nỗi làm Lâm Phàm có chút sợ hãi.

Tuy mỗi con hung thú không mang được exp quá lớn, nhưng trong một sát na, cả đám bị giết, đương nhiên exp bạo tăng.

Kiếm ý đầy trời giống như vô cùng vô tận, liên tục không ngừng, cũng không có ý định ngừng nghỉ.

Kiếm ý không ngừng xỏ xuyên thân thể của đám hung thú có tu vi thấp, biến thân thể chúng nó thành những tổ ong. Nhưng kiếm ý lại không đủ để sát thương hung thú hình người, đánh tới thân nó chỉ tạo thành những tiếng kim loại va chạm chói tai.

Hung thú hình người triệt để nổi giận, rống to lên, tám cái đuôi quật mạnh vào hư không, đánh nát toàn bộ màn mưa kiếm trên đầu nó. Sau đó, nó lại dùng đôi móng vuốt sắc nhọn cắm lên mặt đất, gầm giận dữ. Mặt đất run rẩy, một tảng đất đá khổng lồ bị nó bốc lên, rồi ném mạnh về hướng Lâm Phàm.

Lâm Phàm khẽ cười, ngoắc ngón tay một cái, kiếm ý lập tức dung hợp thành một thanh kiếm khổng lồ, chém tan tảng đất đá kia.

Hệ thống không tiếp tục nhắc nhở, Lâm Phàm hiểu được, kiếm ý không giết chết nổi những hung thú còn sót lại, bởi đó toàn là những con mạnh.

Lâm Phàm vung tay một cái, kiếm ý đầy trời tức thì biến đâu mất cả.

Hắn bay tới ngang với đầu con hung thú hình người kia, trên mặt hơi lộ một tia ngưng trọng.

Cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn.

Từ góc độ thực lực, đối phương hoàn toàn có thể nghiền ép hắn. Thế nhưng hắn vẫn có thể dựa vào cường độ thân thể để đánh một trận.

Gà Con đứng trên vai Lâm Phàm, nhìn quái vật lớn trước mắt, cũng có chút sợ hãi, không dám kêu loạn như mọi khi nữa.

- Gà Con, đám hung thú kia giao cho mày, còn con to xác này để tao.

Lâm Phàm vỗ vỗ đầu Gà Con, sau đó thả nó xuống, nhìn thẳng hung thú hình người trước mắt.

- Có gan thì theo ta.

Lâm Phàm ngoắc ngoắc tay với đối phương, rất khinh miệt nói, rồi bay về phía một cánh rừng rậm.

- Gràooooo...

Đôi mắt của hung thú hình người phụt ra lửa, nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi sát phía sau Lâm Phàm.

. . . .

- Đại nhân, chuyện này...

Tiêu Liệt biến sắc, đại năng này đi rồi, con hung thú khủng khiếp kia cũng đi, nhưng những hung thú khác vẫn còn.

- Bên kia là cái gì?

Tiêu Lệ Hải nhìn phía trước, nghi ngờ hỏi.

Tại nơi đó, Gà Con đang đối mặt với vô số hung thú, cũng không khỏi hơi run run thân gà.

- Ò ó o...

Gà Con kêu to một tiếng, nhưng âm thanh lại không có khí phách giống mọi khi, mà có chút yếu ớt.

Tựa như nó đang nói: các vị đại ca, mời cẩn thận lên đường, tiểu đệ tuyệt đối không ngăn trở.

Đám hung thú cảnh giới Nhập Thần này thấy vậy thì cùng gầm lên một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục lao tới hướng Thanh Lĩnh quận.

- Đại nhân, những hung thú kia tới rồi.

Tiêu Liệt luống cuống. Y không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vị đại năng kia rốt cuộc là để lại thứ gì? Đó là vì khoảng cách quá xa, mà Gà Con lại quá nhỏ bé, nên mọi người chỉ nhìn thấy đó là một cái bóng nhỏ.

- Tất cả lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tiêu Lệ Hải hô lớn một tiếng. Vị đại năng kia đã dẫn con hung thú thủ lĩnh đi, như vậy số còn lại chỉ có thể dựa vào chính bọn họ rồi.

Thế nhưng, những con còn sống sau màn mưa kiếm chính là những con kinh khủng nhất, chỉ rung động chúng nó tạo thành khi bước chân trên mặt đất thôi cũng đã đủ khiến người ta sợ hãi không thôi.

. . . .

Gà Con đứng thẳng người, cúi thấp cái đầu gà, thân dúm dó lại, tựa như rất sợ hãi.

Trước mặt đám hung thú cao lớn này, Gà Con càng có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Lúc này, một con hung thú đi qua Gà Con, miệt thị nâng chân trước lên, đá một cái lên đầu Gà Con, rồi gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục đi tới.

Đám hung thú không nhanh không chậm đi qua, Gà Con vẫn chỉ thành thật đứng im, cúi thật thấp đầu.

Giờ phút này, các binh lính trên tường thành cũng đã bắn tên, nhưng trước mặt đám hung thú toàn cảnh giới Nhập Thần, công kích của bọn họ hoàn toàn vô dụng.

- Đại nhân, vô dụng a.

Tiêu Liệt xem tình huống trước mắt, lại lâm vào trong tuyệt vọng.

Tiêu Lệ Hải run nhẹ, cũng không có bất cứ cách nào để phản kháng.

Xong đời... Triệt để xong đời, cho dù là vị kia đại năng giúp bọn họ nhiều đến như vậy, nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu. Chẳng lẽ Thanh Lĩnh quận lại thật sự phải tiêu diệt vong sao?

Chẳng lẽ số trời đã định như vậy?

Nhưng tại trong một sát na này.

Toàn bộ thiên địa, truyền đến một tràng âm thanh quái dị.

- Ò ó o....

Gà Con sợ hãi rụt rè trước đám hung thú đột nhiên đập mạnh hai cánh, ngửa mặt lên trời kêu to, đôi mắt to tròn đáng yêu lóe ra hào quang, như là đã thực hiện được âm mưu.

- Chuyện gì vậy...

Đám người Tiêu Lệ Hải vội nhìn về Gà Con đang lẫn trong đám hung thú.

Đột nhiên, trời đất như muốn thay đổi...

Advertisement
';
Advertisement