Có một truyền thuyết. Có một con chim bay lượn khắp đất trời, không phải ngô đồng thì không đậu, không phải quả trúc thì không ăn, năm trăm năm mới ngã xuống đất, mà ngày ấy gọi là ngày niết nàn.
Mỗi một lần niết bàn, đều cần lửa nóng kinh người, cùng khảo nghiệm sinh tử.
Sau mỗi lần niết bàn, lông của nó sẽ càng mượt, tiếng kêu càng trong trẻo, trí tuệ càng thông minh. Tới khi nó vỗ cánh bay lên trời xanh lần nữa, hào quang xán lạn từ nó sẽ chiếu khắp cả thế gian.
Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.
Cái xác máu thịt mơ hồ của Gà Con nằm im lìm ở nơi đó, lẫn trong vũng máu đỏ tươi, trông như là một ngọn lửa đang rực cháy.
Giờ phút này, vũng máu thê thảm trên mặt đất kia như có sinh mạng, còn như hóa thành lửa đỏ, chảy bao quanh thể xác của Gà Con, phảng phất là đang tế bái một vị thần viễn cổ.
Máu tươi bỗng bốc cháy lên, một ngọn lửa tràn ngập lực lượng sinh mệnh bao bọc lấy thân hình của gà con.
Lửa không ngừng thiêu đốt, thời gian, không gian cũng không tránh thoát được.
Ngọn lửa kia dần dần thay đổi, thân hình của Gà Con dần được bao lại trong một lớp vỏ màu đỏ cứng như đá. Tới khi cái vỏ kia thành hình thì không còn thấy lửa bốc mạnh lên nữa, mà lại dần dần tàn lụi.
Phượng hoàng niết bàn, lực sinh mệnh rất mạnh, nhưng Gà Con niết bàn thì lực sinh mệnh lại phập phù bất định, giống như lúc nào cũng có thể tắt đi.
. . . .
Bên trong Thiên Địa Dung Lô.
Cánh tay đen kịt kia giờ đã biến thành một đám sương đen mờ ảo, nhưng vẫn không ngừng cố giãy giụa khỏi lực luyện hóa.
Mà thân thể của Lâm Phàm đã sớm tiêu tán, chỉ còn một quả tim đỏ tươi, không ngừng co bóp trong lò luyện. Rồi chuyện để Lâm Phàm không thể ngờ được xảy ra, giọt thần huyết mà lão tổ Thánh Ma Tông truyền vào thân thể của Lâm Phàm trước khi bị giết bỗng xuất hiện lơ lửng bên cạnh trái tim, một luồng lực lượng từ viễn cổ bao lấy sinh cơ cuối cùng của hắn.
Giọt thần huyết kia tản ra ánh sáng chói mắt, nhưng trước lực luyện hóa vô biên, nó cũng dần dần muốn tan vỡ.
Cạnh trái tim là một bóng người mờ ảo đang đứng, đây là đạo tinh khí thần cuối cùng của Lâm Phàm ngưng tụ thành.
- Gà Con...
Lúc này, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng Lâm Phàm, đó là dấu hiệu tồn tại của Gà Con.
Phượng hoàng niết bàn bàn, dục hỏa trùng sinh.
Thế nhưng lực sinh mệnh của Gà Con lại rất mỏng manh, căn bản không thể chống đỡ lần niết bàn này, ngọn lửa niết bàn kia dập dờn như muốn tắt bất cứ lúc nào.
Giờ phút này, trái tim đầy máu đỏ tươi kia đập mạnh một cái, tạo ra ngọn lửa của nhất niệm thành đan.
- Gà Con, sống sót chờ chủ nhân mới nhé!
Lâm Phàm nói thầm, ngọn lửa từ thuật nhất niệm thành đan lặng lẽ bay đi, xuyên qua được cả lớp vỏ của Thiên Địa Dung Lô, lại qua tầng tầng không gian, sau đó dung hòa vào ngọn lửa niết bàn muốn tắt kia.
. . . .
Cái cánh tay đen kịt kia đã sắp tan biến, nhưng Lâm Phàm biết, muốn diệt sạch sẽ đối phương, bản thân cũng chỉ có thể tan biến theo.
Đủ loại chuyện từ xưa đến giờ chợt như một cuốn phim quay chậm, hiện rõ trước mắt Lâm Phàm. Hắn còn muốn trở thành nhân vật có một không hai vũ trụ, nhưng có lẽ không có cơ hội nữa rồi.
- Luyện hóa...
Trong một sát na, bên trong Thiên Địa Dung Lô hóa thành một không gian hỗn độn, không có ánh sáng, không có lửa, không có bất kỳ vật gì, giống như tất cả đều trở về con số không, hỗn độn chưa thành hình.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng mười triệu exp."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể thăng cấp 18."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể thăng cấp 19."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể thăng cấp 20."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể tiến giai thành Tuyên Cổ Bất Diệt."
"Tuyên Cổ Bất Diệt: công pháp luyện thể mạnh nhất, biến ảo chân thân, vô pháp vô thiên."
"Đinh, chúc mừng cấp bậc thân thể tăng lên cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai."
. . . .
Tại trong hỗn độn, một giọt máu đỏ tươi từ từ tràn ra, mà một luồng sương đen cũng bị lực luyện hóa làm tan vào hỗn độn.
Giờ khắc này, Thiên Địa Dung Lô chợt bừng sáng, một sợi tóc lặng yêu phiêu đãng bên trong lò.
Sợi tóc này tỏa ra hào quang khác thường. Trong một sát na, sợi tóc này tràn ra một dòng nước ấm. Dòng nước ấm này giống như có sinh mệnh, càng ngày càng nhiều, chậm rãi thành hình.
Một cái đầu, một cái thân, hai cánh tay, hai cái chân, một quả tim.
"Thình thịch!"
Trái tim co bóp.
Thân hình được tạo ra từ dòng nước ấm khoanh chân ngồi xuống, chính là Lâm Phàm.
Giờ phút này, Lâm Phàm không một mảnh vải trên thân, làn da sáng bóng như bạch ngọc, trên da thịt còn có những tia sáng lấp lánh.
Tiếp đó, luồng sương đen giống như được cho sinh mệnh mới, chậm rãi ngưng tụ thành một cánh tay, nhưng không còn là màu đen, mà hóa thành trắng hồng, rồi dần dần dung nhập vào trong tay phải của Lâm Phàm.
Một giọt thần huyết biến ảo thành một biển máu dậy sóng, dung nhập thân thể Lâm Phàm, trở thành máu trong cơ thể hắn.
"Đinh, tay phải chuyển hóa, Cánh Tay Tuyên Cổ."
"Đinh, dung nhập máu của trời xanh."
. . . .
Không biết qua bao lâu, đôi mắt nhắm nghiền kia bỗng mở ra, hai luồng sáng vàng chói lọi tán phát, làm Thiên Địa Dung Lô phải hơi rung lên.
- Ta không chết?
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn chung quanh, sau đó đi ra khỏi Thiên Địa Dung Lô. Khi thấy hoàn cảnh quen thuộc bên ngoài, Lâm Phàm kích động đến muốn phát khóc.
- Tiểu gia không chết.
Hắn không nhịn được, hét to lên, tay phải nắm thật chặt. Bỗng hư không nổ tung, như có một dòng lũ từ trong chỗ nứt tràn ra.
Lâm Phàm lập tức phát mộng.
- Chuyện quái gì vậy?
Lâm Phàm cho rằng cánh tay kia còn chưa có chết, vội cảnh giác nhìn quanh.
Thế nhưng chung quanh im ắng, không có chút động tĩnh nào. Lâm Phàm nhìn nhìn tay phải của mình, tuy không thấy gì thay đổi, nhưng cứ có cảm giác là lạ.
Hắn giơ tay, khẽ phẩy một cái vào không khí.
Một sát na sau, một màn kinh khủng đã xảy ra.
Không gian nơi vừa bị hắn phất tay nổ tung thành từng khúc, rồi hóa thành hư vô.
- Ặc...
Lâm Phàm không biết nói cái gì để diễn tả nội tâm mình lúc này nữa rồi.
Chợt hắn nghĩ đến Gà Con, sau đó nhìn quanh tìm kiếm, rồi thấy cách đó không xa có một đống lửa vẫn đang rực cháy.
- Gà Con...
Lâm Phàm nhìn thấy trong ngọn lửa kia có một quả trứng màu đỏ, cũng bi thương không thôi.
- Gà Con, mày đừng chết đấy....
Lâm Phàm nâng lên tay phải lau khóe mắt.
"Ầm..."
Hư không lại vỡ nát thành từng khúc.
Lâm Phàm vừa nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Cái này cũng quá là hố người ta, nhẹ nhàng vung tay một cái, hư không liền nổ tung, cái này...
Bất quá giờ phút này, Lâm Phàm không có tâm trí nghĩ nhiều như vậy, lấy tay trái nhẹ nhàng vuốt ve lấy vỏ trứng trong ngọn lửa đang cháy kia.
- Gà Con, mày chết thảm quá...
Lâm Phàm khóc lóc thảm thiết, kể lể:
- Nhưng mày yên tâm, hình tượng huy hoàng của mày sẽ mãi mãi lưu lại trong lòng của tao...
Đúng lúc này, từ trong cái vỏ trứng kia lại truyền ra âm thanh.
- Ò ó o...
Âm thanh này có chút không vui, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút bi thương.
- Gà Con, mày không chết sao...
Lâm Phàm sửng sốt, rồi hét lên mừng rỡ.
- Ò ó o...
Lại có tiếng kêu truyền ra từ trong vỏ trứng, mà âm thanh này giống như đang nói: "Mau cứu em ra ngoài, em sống, nhưng lực sinh mệnh không đủ, làm cơ thể có chỗ thiếu hụt, không phá được vỏ."