Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Bạn Trần..

Trần Hạo?”

Đám Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi đều sửng sốt.

Chẳng ai ngờ cậu Trần cũng tới.

Hơn nữa, suýt thì Hoàng Vĩnh Hào còn gọi “anh”

.

Do đó, đám con nhà giàu này kích động vây quanh Trần Hạo.

What? Đám người hóng hớt xung quanh đều giật mình.

… Đây không phải vấn đề to tát gì.

Vốn dĩ các cậu đến đây chơi tìm chút vui vẻ, hơn nữa các cậu chẳng thiếu chút tiền sửa xe này, vậy thì dứt khoát bỏ qua chuyện này đi, nên chơi thế nào thì cứ tiếp tục chơi thế đó!”

Trần Hạo gượng cười bất đắc dĩ.

Việc đã đến nước này, anh cũng bó tay hết cách.

*Đúng đúng đúng, bạn Trần Hạo nói đúng.

Đúng vậy, chúng ta vốn đến đây vui chơi, tại sao cứ phải tìm xui chứ! Ha ha ha, Trần Hạo à, vậy thì bỏ qua chuyện này nhé, lát nữa cùng nhau uống vài ly được không?”

Hoàng Vĩnh Hào xoa bụng, cười lúng túng, “Được, lát nữa tôi tìm các cậu uống vài ly”


Trần Hạo mỉm cười vỗ vai đám Bạch Tiểu Phi.

“Tạm biệt Trần Hạo!”

“Tạm biệt Trần Hạo!”

Đám con nhà giàu còn lại không dám cười đùa với Trần Hạo, chỉ cung kính khom người chào tạm biệt.

Khiến đám người vây xem càng ngây người.

Ôi trời, rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Sau khi đám Hoàng Vĩnh Hào rời đi, rất nhiều người vẫn chưa tỉnh táo lại.

Đầu tiên là mẹ con Lý Mỹ và Vương Lượng.

Nói thật là ngay từ ban đầu chẳng ai coi Trần Hạo ra gì, cảm thấy anh chỉ là một kẻ tầm thường ăn chực uống chùa, vậy mà không ngờ anh lại quen biết nhiều cậu ấm nhà giàu như vậy? Chíỉ nói vài ba câu đã đuổi được mấy tên cậu ẩm này đi rồi? Hơn nữa, hình như mấy người đó rất sợ anh.

Đám Lý Mỹ vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.

Lúc này, ngay cả mẹ của Từ Hà cũng nhìn Trần Hạo với cặp mắt khác xưa, bất giác đứng lại gần Trần Hạo hơn.

Như thể đang nói với mọi người: Hừ hừ, đây là người anh em tốt của bạn trai của con gái tôi, không phải anh em tốt của bạn trai của Lý Mỹ cô, hừ hữ! Mà người ngạc nhiên nhất lúc này là Lý Thi Hàm và Trần Lâm! Đúng vậy, hình như suy đoán của bọn họ đã được chứng thực.

Khiến sắc mặt hai cô gái lập tức tái nhợt ‘Xem ra chuyện lần trước không phải tình cờ, Trần Hạo thật sự không tầm thường, là thật đó! Hơn nữa, có vẻ như Trần Hạo còn ngầu hơn Đinh Hạo.

‘Thử nghĩ mà xem, đám con nhà giàu kia xem thường Đinh Hạo nhưng lại cung kính với Trần Hạo như thế.

Vả lại con gái rất tinh tế, các cô nhin rõ lúc nãy mấy cậu ấm kia còn cúi người chào tạm biệt Trần Hạo! Mẹ nó! Bầu không khí như ngưng kết thành băng trong phút chốc.

Trần Hạo chỉ cười lũng túng: “Ổn rồi, không sao đâu, chúng ta chơi tiếp thôi Nói rồi anh kéo đám Dương Huy đi về phía trước.

*Mẹ ơi, cậu thanh niên kia là ai thế?”

“Không biết! Có về ghê gớm lâm đấy!”



“Nhiều cậu ấm nhà giàu kiêng nể cậu ta như vậy, chắc là nhân vật máu mặt đây!”

Một đám người bàn tán xôn xao.

“Trần Hạo, cậu… cậu có uống trà sữa không? Tớ đi mua trà sữa cho cậu nhé..”

Một cô bạn thân của Lý Mỹ ngượng ngùng cất tiếng.

“Cảm ơn, tôi không khát!”

Trần Hạo trả lời “Ha ha, cậu nghĩ mình là ai, một cô gái bất kỳ mua trà sữa cho Tiểu Hạo, cậu ấy sẽ uống sao?”

Trần Lâm liếc nhìn cô gái kia, sau đó đưa cốc trà sữa chưa uống cho Trần Hạo.

“Tiểu Hạo, cậu xem cậu kìa, môi khô rồi, sao có thể không khát được.

Cậu đó, sơ ý quá, không biết yêu quý bản thân tí nào!”

Trần Lâm chủ động bắt chuyện.

Ngoài mặt là vì cà kia cô gái kia, nhưng thật ra là muốn thể hiện trước mặt Trần Hạo.

“Trước đây Trần Lâm và Trần Hạo có chút hiểu lầm, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải gỡ bỏ! Mà Trần Hạo không biết nên nói gì cho phải.

May mà lúc này điện thoại đổ chuông.

Là Lý Chấn Quốc gọi tới “Xin lỗi, các cậu đi chơi trước đi, tôi đi nghe điện thoại, lát nữa sẽ tìm các cậu!”

Trần Hạo mượn cớ chuồn mất.

Anh đi đến bên bờ hồ.

“Cậu Trần, tôi muốn xin ý kiến của cậu.

Về chuyện đầu tư cho huyện Bình An quê cậu mà Cục trưởng Hoàng nói, tôi đã lập một bản kế hoạch đầu tư sơ bộ.

Một phương án có vốn đầu tư ban đầu là sáu tý, một phương án có vốn đầu tư ban đầu là tám tỷ.

Nhìn chung thì phương án tám tỷ sẽ thúc đấy nền kinh tế cho một số thị trấn, các phương diện liên quan khá rộng.

Ý cậu thế nào?”

Điện thoại vừa kết nối Lý Chấn Quốc đã hỏi ngay.

*Vây thì phương án tám tý đi! Dù sao thì ban đầu em đồng ý với Cục trưởng Hoàng làm việc này với mục đích thúc đẩy việc xây dựng cả thành thị và nông thôn!”

*Ok cậu Trần, tôi hiểu rồi.

Tôi sẽ lập tức triển khai”

‘Sau khi nói xong, Trần Hạo cúp máy.

Anh xoay người, đang định đi về.

Nhưng vừa quay đầu, Trần Hạo lập tức sững người.

Bởi vì không biết Triệu Nhất Phàm đã đứng phía sau từ bao giờ.

Hơn nữa, lúc này cô ta đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn Trần Hạo, rõ ràng là cô ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của Trần Hạo.

“Trần Hạo… cậu!”

Triệu Nhất Phàm thở dồn dập.



Lúc nãy, khi Trần Hạo nói chuyện với đám con nhà giàu kia, Triệu Nhất Phàm mới chỉ đoán rằng sự nghỉ ngờ của mình là đúng.

Nhưng lúc ấy cô ta im lặng không nói gì Vẫn luôn chú ý tới Trần Hạo.

Cho tới khi nấy Trần Hạo nhận cuộc gọi, thần thần bí bí đi tới, Triệu Nhất Phàm lén lút bám theo.

Nếu không phải nơi này khá yên tính, Triệu Nhất Phàm nghe thấy rõ ràng thì thật sự là cô ta không thể tin được những gì đang diễn ra đều là thật! Trần Hạo là con nhà giàu, hơn nữa gần như chắc chẩn anh chính là cậu Trần! Tám týỷ, vậy mà anh chẳng thèm nháy mắt lấy một cái! Toàn thân Triệu Nhất Phàm run lên! Người mà ban đầu Mã Hiểu Nam tác hợp thành đôi với mình nhưng sau đó luôn bị mình xem thường lại là đại thần giàu có! “Cậu… nghe thấy hết rồi à?”

Trần Hạo lúng túng hỏi.

*Ừ, tôi nghe thấy hết rồi!”

Triệu Nhất Phàm đó mặt gật đầu.

“Cậu là cậu Trần sở hữu vô số tài sản ư?* Triệu Nhất Phàm hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Tôi… tôi không phái.

Vả lại tôi cũng không có bao nhiêu tiền, cậu nghe nhầm hả? Dương Huy gọi tôi!”

Trần Hạo tỉnh táo lại, nếu mình thừa nhận thì chẳng phải uổng phí thời gian sống khiêm tốn vừa qua sao! Thế là anh nghĩ cách chạy trốn.

“Trần Hạo, tôi đã nghe thấy cả rồi, tại sao cậu không thừa nhận?”

Triệu Nhất Phàm chặn trước mặt Trần Hạo.

*Vi sao cậu không nói thật với tôi, cậu nói thật với tôi một câu được không?”

Hai mắt Triệu Nhất Phàm đỏ hoe, tay túm vai Trần Hạo.

“Thật sự là cậu nghe nhầm rồi, tôi là một thằng nghèo!”

Trần Hạo cạn lời.

Anh lập tức giãy ra rồi chạy đi.

Nhưng mới chạy được hai bước, Trần Hạo vừa ngoảnh đầu lại thì lập tức sợ hết hồn.

Triệu Nhất Phàm đang bước từng bước vào trong hồ! Mẹ kiếp! “Câu làm gì thế?”

Trần Hạo câm nín, đừng có giống như Dương Hạ chứ! Anh vội chạy đến ôm Triệu Nhất Phàm về.

“Thả tôi ra, cậu để tôi chết đi.

Trước đây tôi đối xử với cậu như vậy, cậu sẽ không bao giờ thích tôi nữa.

Để tôi chết đi!”

Bây giờ Triệu Nhất Phàm thật sự hối hận, thật lòng không muốn sống nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Hạo ôm lên bờ.

“Trần Hạo, cậu vẫn thích tôi đúng không? Tôi biết cậu thích tôi từ lần đầu gặp gỡ có đúng không?”

Triệu Nhất Phàm khóc nức nớ, nắm chặt cánh tay Trần Hạo.

*Ù; đúng vậy, mặc dù ban đầu cậu rất khinh thường tôi nhưng lúc ấy tôi mới bị Dương Hạ làm tổn thương, đúng là vừa nhìn thấy cậu xinh đẹp tôi đã thích ngay, cảm thấy dù cậu có thích tôi hay không, chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi đã kích động rồi.


Nhưng cảm giác này đã tan biến từ lâu, bây giờ trong lòng tôi chỉ có Đồng Hân.


Thật lòng cảm ơn cậu Trần Hạo nói thật.


Anh thừa nhận đúng là khi đó anh thích Triệu Nhất Phàm một thời gian.


‘Về phần Triệu Nhất Phàm, sau khi nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa khó chịu ‘Cô ta thật sự muốn nói một câu: Từng có một tình yêu chân thành đặt trước mặt tôi.

Advertisement
';
Advertisement