Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Khó khăn lắm mới thoát khỏi Triệu Nhất Phàm, sau đó cả nhóm bắt đầu dạo chơi xung quanh khu vực buổi lễ.

Trần Hạo không chịu nổi sự tra hỏi của mọi người, cho nên dứt khoát tìm cớ đi trước.

Mục đích đã đạt được, bây giờ mẹ Từ Hà nhìn Dương Huy như nhìn vật báu.

Trần Hạo bắt xe về trường.

“Bác tài, dừng lại! ‘Vừa tới cổng trường, Trần Hạo nhìn thấy cánh tượng đang diễn ra, bèn bảo tài xế dừng xe.

Trời sắp tối rồi ‘Có mấy chiếc siêu xe đang đỗ trước cổng trường Mấy nam sinh có về lưu manh đang vây quanh một cô gái, rõ ràng là muốn chặn đường không cho cô ấy đi.

Cô gái rất tức giận, còn vung tay tát một tên.

Đám nam sinh kia trở mặt, chỉ thiếu điều ra tay đánh người.

*Haiz, bây giờ một số cậu ấm ỷ vào gia đình có tiền có thế mà coi trời bằng ung.

Chàng trai à, cậu biết điều một chút, đừng xía vào mấy chuyện không liên quan đến mình.

Có một số người chúng ta không đắc tội được đâu!”

Tài xế cũng nhìn bên kia, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Trần Hạo dứt khoát đưa tờ một trăm tệ cho tài xế, bảo không cần trả lại tiền thừa rồi mở cửa xuống xe.

Anh đi về phía cô gái bị bao vây.


Tài xế nhìn bóng lưng Trần Hạo bằng ánh mắt cảm thông: “Haiz, tên nhóc này, chúc cậu may mắn!”

Nói rồi ông ấy đạp chân ga lái xe đi.

“Cô Tân Nhã, cô đừng làm khó chúng tôi, lão đại của chúng tôi đã nói hôm nay nhất định phải mời cô đến uống ly rượu, không có vấn đề gì đúng không?”

Mấy tên lưu manh giang rộng hai tay vây Tân Nhã lại.

Có người đi qua nhưng không ai dám nhúng tay vào chuyện này.

“Các anh đi đi, tôi không biết lão đại của các anh! Tại sao tôi phải uống rượu với anh ta”

Tân Nhã lạnh mặt mắng.

“Ha ha, cô Tân Nhã, lão đại của chúng tôi là Thẩm Cường, chắc hẳn cô đã nghe danh.

Vả lại, cô và anh Cường rất có duyên, trước đây anh Cường từng gặp cô một lần ở lễ hội giao lưu thương mại, vẫn nhớ nhung cô mãi không quên nhưng lại không có phương thức liên lạc của cô”

“Kết quả là ngày hôm nay duyên phận đã đến, trong điện thoại cúa một tênnhóc có ảnh của cô.

Vừa hỏi là ra ngay, anh Cường của chúng tôi có lòng đặt một bàn ăn cho cô, nếu cô không nể mặt thì chúng tôi tiêu đời!”

Mấy tên lưu manh mim cười “Cút ngay cho tôi, đã bảo không đi là không đi, cứ tiếp tục thế này thì tôi báo cảnh sáo đấy!”

Tân Nhã cắn môi nói.

“Khụ khụ, nếu cô Tân Nhã không nể mặt như vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa, chỉ đành mời cô đi bằng biện pháp mạnh.

Có điều sau khi gặp anh Cường nhà chúng tôi, chắc chắn cô sẽ yêu anh ấy, ha ha ha”

“Các anh em, mời cô Tân Nhã lên xe Tên lưu manh cầm đầu vừa dút lời, hai ba tên đàn em lập tức túm lấy cánh tay Tân Nhã lôi vào trong xe.

“Các người làm gì thế,thả tôi ral Cứu tôi với!”



Tần Nhã hét lên đầy sợ hãi.

Hình như cô từng nghe nói tên Thẩm Cường kia là một tổ chức xã hội đen rất khủng.

Ngoài ra anh ta còn là cậu ấm nhà giàu ăn chơi trác táng.

Đã làm nhiều việc ghê tởm.

Tân Nhã không biết tại sao anh ta lại để ý mình, nhưng một khi bị anh ta bắt đi thì chẳng cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ như thế nào! Cõi lòng cô ấy giấy giua trong tuyệt vọng.

‘Cốp! Gốp! Cốp! Cốp Đúng lúc này.

Bỗng vang lên mấy tiếng nổ mạnh! Trên đầu mấy tên lưu manh đã nở hoa.

Máu tươi be bét.

Đương nhiên người vừa xông tới là Trần Hạo.

‘Sau khi trông thấy cô gái bị trêu ghẹo là Tân Nhã, anh xuống xe, tìm hai cành cây vừa to vừa nặng ở ven đường, cũng bất chấp có gây ra án mạng không.

Sau đó anh lập tức xông tới, đập mạnh.

Có tất cả năm tên lưu manh.

Thì bốn tên bị Trần Hạo đánh bất tỉnh trong nháy mắt.

“Đệch, mày là ai?”

Tên lưu manh cầm đầu luống cuống, sau đó sợ hãi hỏi “Tao đánh chết mày!”

Trần Hạo lập tức xông lên đánh gã.

Có vẻ như tên lưu manh kia cũng thuộc dạng thường xuyên đánh nhau, gã nhặt hòn gạch dưới đất lên rồi đánh nhau với Trần Hạo, Nhưng cuối cùng gã không đánh lại Trần Hạo, bèn chật vật chạy thục mạng.

“Trần Hạo, cậu cậu cậu… Cậu không sao chứ”

Tân Nhã sợ hãi.

“Tôi không sao!”

Trần Hạo lau vết máu nơi khóe miệng.

“ÁI Hình như đầu cậu chảy máu rồi!”

Tân Nhã thốt lên đầy căng thắng.

‘Chắc là lúc nãy không chú ý nên trán Trần Hạo bị quệt rách da.

Là thằng ranh kia đánh lén.

“Vết thương nhỏ thôi.

Sao bọn họ lại tới đây quấy rầy cậu?”

Trần Hạo xoa vết thương trên mặt, hôm nay là lần đầu tiên mình đánh nhau kiểu này.

May mà mình khỏe, chủ yếu là do Trần Hạo không màng gì đâm đầu vào.

“Tôi cũng không biết.

Hôm nay, tôi vừa về thì bọn họ gọi điện quấy rối, sau đó đến cổng trường chặn tôi, bắt tôi phải đi ăn cơm cùng tên Thẩm Cường kia.



Tôi không quen anh ta, cũng không biết ai cho anh ta phương thức liên lạc của tôi! Tân Nhã thấy Trần Hạo đánh nhau vì mình, trong lòng vô cùng cảm động.

Mắt lập tức đỏ hoe.

“Chắc là tên khốn Lý Việt”

Trần Hạo thầm nói trong lòng.

Tất nhiên Trần Hạo đã biết ngọn nguồn chuyện hôm nay.

Chẳng phải buổi trưa.

Lý Việt bị Thẩm Cường bắt đi dạy dỗ một trận sao.

Trần Hạo không biết dạy dỗ thế nào, nhưng khẳng định chuyên Thẩm Cường tăm tia Tân Nhã có liên quan tới Lý Việt! Mặc dù Trần Hạo luôn trốn tránh Tân Nhã, nhưng trong lòng đã xem cô ấy là bạn.

Đặc biệt là khi biết dạo trước Tân Nhã đổi xử tốt với minh nhưng mình lại phụ lòng tốt của cô ấy, Trần Hạo rất áy náy.

Vi vậy vừa trông thấy cô ấy gặp chuyện rắc rối, Trần Hạo lập tức dũng cảm quên mình.

Trần Hạo thấy Tân Nhã không sao, vốn định về ký túc xá tự băng bó.

Thế nhưng Tân Nhã nhất quyết không chịu, khăng khăng bắt Trần Hạo phải đến phòng y tế với mình.

Hơn nữa suốt đường đi, cô ấy nâm chặt tay Trần Hạo.

Không biết trong đầu Tân Nhã nghĩ gì mà một giây trước cô ấy còn hết sức căng thẳng, nhưng không đợi Trần Hạo nói gì, cô ấy bất chợt buông tay Trần Hạo ra để anh tự đi.

“Sao thế?”

Trần Hạo sửng sốt.

“Không sao, tôi chỉ đang nghĩ tại sao tôi lại căng thẳng khi ở cạnh cậu, lại đối tốt với cậu như vậy.

Dù sao thì trước đây cậu đối xử với tôi thế kia, không coi tôi là bạn bè”

’ Tân Nhã bỗng ấm ức lên tiếng.

“Cậu biết không, rất nhiều lần tôi tự mình làm đồ ăn ở nhà mang cho cậu, muốn cậu tới căn tin rồi hai chúng ta cùng än! Còn muốn học cùng cậu, thế nhưng cậu luôn trốn tránh tôi.

Mẹ tôi đổ bệnh, cậu chẳng quan tâm hỏi han câu nào.

Lúc ấy ti mới biết mình quá đề cao bản thân, sau này cậu sẽ… cậu sẽ coi tôi là bạn, thậm chí còn muốn… Ha ha, nhưng là tôi nghĩ nhiều rồi!”

Tân Nhã nói.

*Hôm nay cậu không nên cứu tôi.

Tôi đã đau lòng vì cậu lắm rồi, nhưng bây giờ cậu lại khiến tôi cảm kích, thậm chí tôi rất cám động.

Rốt cuộc cậu muốn thế nào!”

Tân Nhã nóng nảy giậm chân bình bịch.


“Tôi không muốn làm cậu tổn thương, thật ra tôi coi cậu là bạn mà!”


Tân Nhã là cô gái hiếm thấy, không ham giàu, hơn nữa vừa lương thiện vừa xinh đẹp, đối xử tốt với mình, đương nhiên Trần Hạo coi cô ấy là bạn.


“Được, vậy tôi hỏi cậu một chuyện…”


Tần Nhã cảm động nói một câu, sau đó chăm chú nhìn Trần Hạo.

Advertisement
';
Advertisement