Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

*Có chuyện gì?”

*Nói cho tôi biết, sao mấy ngày hôm trước lại trốn tôi? Nhất định phải nói thật! Lẽ nào cậu có bạn gái rồi?”

Tân Nhã thử hỏi một câu.

Nhưng mà trong lòng Tân Nhã cũng hiểu được, điều kiện nhà Trần Hạo không tốt, hơn nữa giống như lời Đồng Đồng nói vậy đó, cậu ta làm lầm lì làm gì có bạn gái được! *Ừ, tôi có bạn gái rồi”

Trần Hạo gật gật đầu.

Bản thân Tân Nhã đã có chút hiểu lầm anh, tuy rằng Trần Hạo không tự luyến đến mức tưởng bở người ta thích mình, nhưng đúng là anh vì bạn gái của mình mà trốn tránh cô ấy.

*Sao cơ? Cậu định lừa tôi hả.

Không biết vì sao, trong tim Tân Nhã bông nhói lên một cái.

“Tôi không lừa cậu mà, tôi có bạn gái thật đó, cô ấy tên là Tô Đồng Hân, là sinh viên khoa Phát thanh truyền hình.

Chúng tôi yêu nhau được hơn hai tháng rồi, chẳng qua hai hôm trước cô ấy đã đi thực tập bên Cáng Đảo rồi!”

Trần Hạo cười cười *Ồ, vậy sao, tôi nói mà, làm sao cậu cứ trốn tôi mãi, hóa ra là đã có ngườirồi.

Ha ha, được đó nha, vậy cũng chứng tỏ là cậu thích bạn gái mình lầm! Tân Nhã nói.

“Đúng vậy đó, tôi rất thích cô ấy, mà cô ấy cũng quan tâm tôi lắm!”


*Ừm, vậy cậu tự đi vào phòng y tế một mình đi, tôi không theo cậu vào nữa, tránh cho bạn gái cậu nhìn thấy lại gây hiểu nhầm.

Còn nữa, chuyện cậu thay tôi chịu đòn của người khác, tôi cũng sẽ nói cho ba tôi biết để ông ấy giúp đỡ giải quyết mấy chuyện còn lại! Tạm biệt!”

Tân Nhã có vẻ cụt hứng mà khoát khoát tay, sau đó xoay người rời đi.

“Tạm biệt!”

Trần Hạo không biết vì sao phản ứng trước và sau của Tân Nhã lại khác biệt như vậy.

Nhưng mà cũng chẳng phải chuyện gì to tát, quan trọng là phải nhanh chóng đi vào phòng y tế, Trần Hạo dứt khoát đi vào phòng y tế băng bó.

‘Chờ băng bó xong, anh còn đặc biệt gọi điện thoại cho Thiên Long, Địa Hổ, bảo hai người đi xứ li cái tên gi gì đó của nhà họ Thẩm.

Trần Hạo coi như là đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Hiện giờ chỉ cần là chuyện liên quan đến mình, thì dù lớn hay nhỏ, Trần Hạo đều thích chủ động đánh địch.

Như vậy, có thể tránh được rất nhiều rắc rối phát sinh thêm.

Xứ li vết thương xong, Trần Hạo định trở về kí túc nằm thẳng ra mà đánh một giấc.

“Trần Hạo!”

Thì cửa phòng y tế đúng lúc này bị đẩy vào.

Hóa ra là Tân Nhã, cô ấy cầm theo một túi hoa quả linh tỉnh đi vào.

“Cho cậu đói”

Tân Nhã hổn hến nói Thật lòng, hiện giờ Tân Nhã cũng không hiểu được tâm lý tâm trạng của mình nữa.



Tại sao lại vậy chứ? Bởi vi xét từ phương diện nào thì Tân Nhã cũng không cần đối xứ tốt như vậy với Trần Hạo.

Nhưng không biết vì sao, có đôi khi cái thứ gọi là tình cảm này vốn đã khiến người ta khó lòng hiểu được, đoán không thấu nổi.

Tân Nhã không biết từ giây phút nào mình đã sinh ra loại tình cảm khác lạ này với Trần Hạo.

Chính là muốn gặp cậu ấy, muốn hiểu cậu ấy rõ hơn, cứ muốn bên cậu ấy.

‘Có lẽ là khi Trần Hạo tặng vòng ngọc cho mình, chiếc vòng ngọc là đồ gia.

truyền của nhà cậu ấy, cậu ấy tặng nó cho mình không phải là gián tiếp biểu lộ tình cảm với mình hay sao? “Tỏ tình”

chính là một loại thuốc kích thích tình cảm phát triển đó! ‘Có khả năng là kẻ xa lạ, cũng có thể là một người bạn ngày thường rất thân thiết Chỉ cần một người ngỏ lời, tình cảm đôi bên khẳng định sẽ nhanh chóng có sự biến chuyển, Nếu như đối phương không phải quá ác cảm với bạn, mối quan hệ của hai người sẽ dần dần bước sang giai đoạn mập mờ.

Hiển nhiên bây giờ Tân Nhã đang trong hoàn cánh giống như vậy.

‘Vốn là mang tâm trạng cảm kích vả hiếu kỳ đối với Trần Hạo, bây giờ Trần Hạo lại “tỏ tình”

, khiến Tân Nhã bắt đầu tướng tượng ra quãng thời gian ở bên Trần Hạo về sau.

Cô cảm thấy Trần Hạo lúc nào cũng đối tốt với cô.

Nhưng mà sự mong đợi này lại xáy ra đối kháng mạnh mẽ với hiện thực, khiến cho kiểu phụ nữ có lòng háo thẳng mạnh như Tân Nhã muốn hoàn thành những mong đợi của mình.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết của toàn bộ quá trình, là người đàn ông này phải khiến phụ nữ hứng thú.

Cho nên mới có cảnh ngày hôm qua cô ta lên xe của Lý Việt để chọc tức Trần Hạo.

‘Còn có cảnh tượng bưồn bã Íu xu khi nghe được tin Trần Hạo đã có bạn gái nữa.

‘Đến bây giờ là cảnh Tần Nhã đi rồi lại trở về, còn mua trái cây cho Trần Hạo nữa! “Cậu vừa đi mua trái cây cho tôi à!”

Trần Hạo nhận lấy.

‘Tôi nể tình cậu đã ăn đòn thay tôi nên mới mua đồ cho cậu, cậu đừng nghĩ lung tung!”

Tần Nhã liếc Trần Hạo một cái nói: “Cũng tránh việc đến lúc bạn gái cậu nghe thấy gì đó lại nghĩ này nghĩ nọ!”

“Ha ha, không có đâu, tôi không nghĩ lung tung đâu mà.”

Trần Hạo cười cười.

“Đúng rồi Trần Hạo, nếu vừa nãy cậu đã nói hai chúng ta là bạn rồi cậu, cậu nghĩ sao về Lý Việt?”

Lúc này Trần Hạo đã bước ra khỏi phòng y tế.

Tân Nhã vừa đi vừa trò chuyện cùng anh.

Lý Việt? Ha ha, coi như Trần Hạo đã được mớ mang tầm mắt với loại người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu như vậy, khẳng định không phải là kẻ tốt lành! Huống chỉ cá Tần Nhã mà cậu ta cũng bán đứng.

Anh liền lắc đầu nói: “Cậu ta không tốt đâu, Tân Nhã, chúng ta là bạn bè nên tôi mới khuyên cậu một câu, sau này tốt nhất cậu cách người này xa ra một chút.

“VI sao?”

Tân Nhã cá giận nói.



“Bởi vì cậu ta không xứng với cậu chứ sao.”

“Sao tôi lại cảm thấy Lý Việt đối xử với tôi rất tốt vậy, tối thiểu cậu ta không làm tôi đau khổ, cũng không để tôi một mình cô đơn đợi cậu ta đến, lần nào cũng chí cần tôi nói một câu thì cậu ta ngay lập tức sẽ xuất hiện bên cạnh tôi.

Hơn nữa tôi tin tưởng cậu ta có thể vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì, tại sao cậu ta lại không tốt được chứ? Tân Nhã phản bác.

*Nói chung là cậu hãy tin lời của tôi, ngay cả lần này câu bị Thẩm Cường làm phiền, không chừng cũng có liên quan tới cậu ta, cậu cẩn thận chứ.”

Trần Hạo cũng không tiện nói chuyện ngày hôm nay Lý Việt đã làm ra, dù sao có thật là do cậu ta gây ra hay không anh cũng không được tận mắt nhìn thấy.

Nhưng khẳng định tên này không phải loại tốt đẹp gì, anh khẳng định đấy.

Tân Nhã nghe lời này lại càng tức giận.

“Cậu có ý gì đây? Ý của cậu là không có một ai sẽ đối xử thật lòng với tôi không tìm được một người đàn ông thật lòng thật dạ với tôi đúng hay không?”

*Ý của tôi không phải như vậy!”

*Ý cậu nói chính là như vậy, cậu yên tâm, rất nhanh thôi tôi có thể tìm thấy một người con trai đối xử thật tâm với tôi, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn anh ấy đến trước mặt cậu cho cậu nhìn cho rõ, không chỉ có mình cậu vi tôi..”

Tân Nhã muốn nói rằng, không chỉ có mình cậu là vì tôi không ngại gian truân thôi đâu! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Trần Hạo đã có bạn gái rồi, thì nói mấy lời này còn có nghĩa lý gì đâu! Trần Hạo không biết phái nói lời gì đây.

Anh bèn nói: “Vậy chúc cậu sớm ngày tim được người đàn ông yêu cậu thật lòng!”

“Cảm ơn!”

Tân Nhã hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.

“Chỗ trái cây này mình tôi không ăn hết được, cậu có muốn cầm một ít về kí túc xá ăn không?”

“Không cần, nếu cậu không ăn được thì đưa hết cho tôi đi!”

Nói xong, Tần Nhã giật túi hoa quả trong tay Trần Hạo lại, ném thắng vào chiếc thùng rác ở cạnh đó.

“Mặt khác, với tư cách là bạn bè, tôi hỉ vọng cậu đừng tùy tiện đưa thứ cậu quý trọng nhất cho người con gái khác, như vậy sẽ khiến cô ấy hiểu nhầm, dĩ nhiên là tôi không như vậy, nhưng cũng khó tránh được sau này cậu sẽ gặp một cô gái hiểu nhầm cậu thì sao!”

Nói dứt lời, Tân Nhã liền quay đầu đi luôn.

Đến đây, Trần Hạo coi như đã hiểu hết mọi chuyện.

Hóa ra Tần Nhã đang nói đến chuyện của chiếc vòng ngọc kia cúa mình, haizzz, biết trước sẽ thế này thì anh đã không vẽ ra một lời nói dối lớn vậy rồi.

Trần Hạo về tới ký túc xá.Nằm vật xuống rồi nghỉ ngơi luôn.

Ngày mai là đến kì thi rồi, về phần chuyện của sau này thì ai mà biết được.

Vừa mới chuẩn bị ngủ.

‘Wechat lại hiện lên vài dòng tin nhắn mới.


“Ngủ rồi sao? Tôi muốn nói chuyện với câu một lát, tôi không ngủ được!”


“Tôi cám thấy hôm nay bản thân có chút không phải, tôi không nên ném túi hoa quả vào thùng rác”


“Nhưng lúc đó tôi thật sự rất tức giận!”


“Có online không? Trần Hạo”

Advertisement
';
Advertisement