Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Cậu nói cái gì?”

Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên.

Đến nhà mình ở vài ngày? Cái này sao có thể tiện được chứ, hơn nữa ngày nào mình cũng gọi điện nói chuyện với Tô Đồng Hân.

Mình có bạn gái rồi, chẳng qua đang học ở một nơi khác, còn mình ở nhà thì lại sống cùng một cô gái khác.

Mà cho dù dư luận có thể chấp nhận được.

Thì lương tâm của Trần Hạo cũng không chấp nhận được, này là kiểu gì chứ! “Không được, tôi không tiện đâu!”

Trần Hạo nói.

“À à, ha ha không sao, tôi còn tưởng sẽ có một người bằng lòng giúp tôi, tôi hiểu rồi..”

Giọng Tần Nhã trầm xuống.

“Cậu xảy ra chuyện gì à?”

Trần Hạo tò mò hỏi.

Đúng vậy, Tân Nhã cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà chủ động nói muốn đến nhà mình ở.

Tần Nhã thích mình? Ha ha, Trần Hạo cũng không tự luyến tới mức nghĩ như vậy đâu.

Chỉ là rất băn khoăn nên hỏi.

“Tôi phải đính hôn rồi!”

Tân Nhã ngừng lại rồi đột nhiên nói.


“Vậy chúc mừng..”

Trần Hạo đang chuẩn bị chúc mừng, bỗng nhiên cảm thấy giọng điệu của Tần Nhã sai sai, mới ngừng lại hỏi: “Đính hôn với ai vậy? Đây là chuyện tốt mà”

“Với Lý Việt, hiện tại ba tôi đang gặp khủng hoảng trong kinh doanh, ba tôi muốn nhờ vào doanh nghiệp của nhà Lý Việt, giúp đỡ để vượt qua giai đoạn khủng hoảng.

Hơn nữa khoảng thời gian này Lý Việt vẫn luôn theo đuổi tôi, còn bảo ba cậu ta đến dặm hỏi, thêm nữa chuyện mẹ tôi cũng là ba Lý Việt giúp đỡ, ba tôi đã đồng ý rồi, bảo tôi đính hôn với Lý Việt!”

“Nhưng tôi không muốn đính hôn cậu biết không, thỉnh thoảng tôi cảm thấy như mình đang mơ, rõ ràng tôi còn rất nhiều kế hoạch, tôi thấy mình phải ba mươi tuổi mới suy nghĩ đến mấy chuyện kết hôn.

Nhưng giờ tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đã phải đính hôn với người ta, hơn nữa còn là người mà tôi không thích, tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa!”

“Tôi muốn trốn ra ngoài, nhưng mấy người bạn của tôi Lý Việt đều quen cả, chắc chắn cậu ta sẽ tìm được tôi, cho nên tôi mới nghĩ đến cậu, không ngờ cậu cũng phớt lờ tôi!”

Đang nói, đột nhiên Tân Nhã òa khóc.

Trần Hạo nghe, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì.

Đúng vậy, chuyện thế này ai gặp phải cũng sẽ rất khó chịu.

Với lại trong chuyện này, ít hay nhiều thì cũng có liên quan đến mình.

Dù sao thì mẹ của Tần Nhã cũng là do mình cứu mà.

Vì để không dính dáng quá nhiều với Tần Nhã nên Trần Hạo đã không thừa nhận.

Để Lý Việt lấy chuyện này ra tỏ vẻ với nhà họ Tần.

Nói thật, ép Tân Nhã đến bước này, cũng có trách nhiệm của mình! Bây giờ phải làm thế nào đây? Rõ ràng Tần Nhã muốn ra ngoài chạy trốn, hoặc là lấy cách bỏ nhà ra đi để ép buộc ba cô ấy.

Cho nên mới muốn đến chỗ của mình.

Từ chối cô ấy, để cô ấy quay về kết hôn? Nói thật, gả cho loại người như Lý Việt, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà, Trần Hạo cảm thấy đó là phung phí của trời.

Đồng ý với cô ấy? Vậy mình phải giải thích thế nào với Đồng Hân đây? Với lại nếu thật sự từ chối thì lương tâm của mình cũng rất áy náy.

Chuyện này khiến Trần Hạo nghĩ đến hai chữ nhân quả, gieo nhân thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả.

“Được rồi, cậu đến tìm tôi đi, nhưng tôi nói trước, tôi không có ở quê, tôi đang ở trên huyện! Với lại giải quyết xong chuyện này thì cậu phải về nhà!”



Trần Hạo nói.

Việc này cũng do mình mà ra.

Vậy thì đương nhiên cũng do mình giải quyết.

Cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần nói ra thân phận là được rồi! Tất cả đều ổn.

Cho nên Trần Hạo mới dám để Tần Nhã đến ở.

“Được rồi, tôi biết rồi! Cảm ơn cậu Trần Hạo, yêu cậu chết mất.

Cậu yên tâm, tôi chỉ dọa ba tôi để ông ấy từ chối thì sẽ không còn việc gì nữa rồi!”

Tân Nhã vui vẻ nói.

Sau khi cúp điện thoại.

Trần Hạo cảm thấy làm như vậy có hơi không thích hợp.

Nhưng cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, đã đồng ý với người ta rồi! Vừa hay khách sạn mình ở là kiểu căn hộ, cũng tiện cho hai người ở cùng.

Bởi vì ngoại trừ việc chăm sóc cho ông cụ Ngô thì Trần Hạo cũng phải đi bàn bạc một số chuyện với nhóm Lý Chấn Quốc.

Cho nên đặt phòng khách sạn rất lớn.

Trần Hạo cũng quyết định không khiêm tốn với Tân Nhã nữa, để cô ấy biết thân phận của mình! Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Nhã ngồi xe đến.

Đương nhiên Trần Hạo cũng lái chiếc Mercedes – Benz G500 của mình đến bến xe đón cô ấy.

Cũng vì con xe Lambor của mình đã vứt ở biệt thự Vân Đỉnh rồi, nếu không Trần Hạo sẽ lái Lambor đến.

Để cô ấy biết thân phận của mình, sau đó giúp cô ấy giải quyết chuyện này, Trần Hạo chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi.

Chiếc Benz G này dừng ở cổng bến xe.

Quả nhiên thu hút rất nhiều người đến xem.

Nhất là những cô gái đều lấy điện thoại đến chụp hình.

Dù sao thì chiếc xe này cũng có giá hai triệu tệ mà! “Ôi má ơi, huyện Bình An chúng ta mà lại xuất hiện cả Benz G rồi, sẽ là ai đây? Chắc chắn là một cậu ấm lái rồi!”

“Phải đấy, trời ơi, cậu mau xem thử tớ có đẹp không, lỡ đâu anh trai này xuống xe thấy tớ thì phải làm thế nào?”

“Ha ha ha, đừng có mơ mộng nữa!”

“Các chị em, chúng ta qua đó bắt chuyện đi!”

Mấy cô gái trẻ tuổi che miệng thì thầm với nhau.

Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.

“Chủ của chiếc xe này chắc là rất giàu có nhỉ?”

Lúc này, một bà lão tám mươi tuổi chống gậy hỏi mấy cô gái đang chuẩn bị qua bắt chuyện.

“Đương nhiên rồi, Benz G, hai triệu tệ đấy, sao vậy bà lão, bà còn có ý kiến à, người ta là cậu ấm đấy..”

Mấy cô gái cười nói.

“Bà già thì sao chứ? Già cũng có quyền theo đuổi mà, hừ”

Bà lão khinh bỉ.

Sau đó chống gậy đi về phía chiếc Benz G.

Mấy cô gái cũng theo qua đó.

Ở quảng trường, ngày càng nhiều người vây lại xem chiếc Benz G này.

Trần Hạo ngồi trong xe, hít một hơi thật sâu.



Đây được xem là lần đầu tiên ra vẻ như vậy đấy.

Trước đây mình lúc nào cũng khiêm tốn, thỉnh thoảng phách lối một chút thôi đã khiến Trần Hạo rất kích động rồi.

Có một loại cảm giác giống như “Tôi đợi ba năm chính là để đợi một cơ hội, tôi cố gắng không phải là muốn chứng minh mình tài giỏi thế nào, mà là để nói cho mấy người biết, những gì tôi đã mất, tôi nhất định sẽ lấy lại hết!”

.

Phù… Trần Hạo đeo kính râm, rút chìa khóa xe ra.

Chuẩn bị xuất hiện trước mọi người.

Đùng! Kết quả vừa mở cửa xe.

Hình như đụng trúng thứ gì đó.

Sau đó nghe thấy một tiếng kêu thảm thiệt.

Một bà lão tóc bạc trắng ném cây gậy, nằm thẳng xuống đất.

Ôi đệch! Trần Hạo sững sờ.

“Chàng trai, cậu cậu cậu, xe của cậu không sao chứ?”

Bà lão nằm trên đất, khóc lóc thảm thiết.

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này, có người lập tức chạy đến, cũng có cả khách du lịch.

“Khụ khụ, còn có thể là chuyện gì chứ, vừa nãy cậu chàng này mở cửa xe thì đụng trúng bà lão này.

Thật ra tôi thấy bà lão này canh lúc cậu ta mở cửa xe thì chạy sang chủ động tông vào cửa để ăn vạ”

“Thì ra là vậy!”

Nhưng cũng có người chạy đến sau không rõ sự tình.

“Ôi trời ơi, chàng trai này sao lại bất cẩn thế chứ, chắc là phải lấy chiếc Benz này đền rồi?”

Có người nói.

Trần Hạo bất lực xuống xe, định đến đỡ bà lão dậy.

“Cậu đừng có động tay động chân, tôi nói rồi không liên quan đến cậu, là tự tôi đụng trúng, tôi chỉ là một bà già không con không cháu, tôi thật sự không đền nổi đâu!”

Bà lão khóc lóc.

“Hừ, bà ơi đừng sợ, có tiền thì giỏi lắm sao, có tiền mà đụng trúng người ta thì cũng phải đền tiền, là cậu ta mở cửa xe đụng trúng bà, bà đừng sợ, mọi người ở đây đòi công bằng cho bà mà”

Cũng có thanh niên nhiệt tình hét lên.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát giao thông đến.

Còn xử lý thế nào nữa, hiện trường phải được giải tán.

Mặc dù bà có ý xấu muốn ăn vạ, nhưng quả thực là Trần Hạo cũng mở cửa xe đụng trúng bà lão.

Trước tiên là đưa bà lão đến bệnh viện, sau đó Trần Hạo mới đến cơ quan cảnh sát giao thông để ký tên.

Trần Hạo muốn khóc luôn, đây là chuyện gì vậy chứ.

Sau khi giải quyết xong chuyện này thì đã là bốn mươi phút sau rồi, Trân Hạo đền cho bà lão một khoản tiền.


Vừa ra ngoài thì nhận được điện thoại của Tân Nhã.


“Chẳng phải cậu nói đến đón tôi sao? Người đâu rồi?”


“À à, giờ tôi qua ngay đây!”


Trần Hạo vội nói.“Đừng đến nữa, tôi đã gọi xe đi tìm cậu rồi!”

Advertisement
';
Advertisement