“Trần Hạo, đây là trái cây tôi mua cho cậu, tôi rửa rồi đấy, cậu qua ăn đi!”
Tân Nhã bưng một dĩa trái cây đặt lên bàn trà, sau đó lấy một quả táo vừa gặm vừa xem tivi.
Làm cho Trần Hạo cảm thấy cô ấy không giống như đến để trốn việc kết hôn mà là đến để nghỉ mát vậy.
Nửa tiếng trước Trần Hạo quay về.
Thu xếp ổn thỏa cho Tần Nhã rồi thì đi tắm.
Lúc thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Tân Nhã, Trần Hạo cũng không biết phải nói gì.
Còn về việc tại sao mình lại ở trong căn hộ, Trần Hạo cũng chỉ qua loa lấy lệ vài câu cho qua chuyện.
Ban nãy còn muốn tỏ vẻ một chút, nhưng lại không thành công, bây giờ Trần Hạo không muốn tỏ vẻ nữa, nếu không sẽ rất xấu hổ.
“À à, chuyện đính hôn của cậu, tốt nhất là nên nói rõ với ba cậu đi, cứ nhờ vả như vậy cũng không phải là cách, khủng hoảng của công ty sớm muộn gì rồi cũng qua thôi, không cần thiết phải hi sinh tới hạnh phúc của con gái mình chứ?”
Trần Hạo ngồi xuống rồi nói.
Anh cũng đã nghĩ rồi, nếu thật sự vốn của công ty nhà Tân Nhã xuất hiện vấn đề, thì anh đầu tư vào một khoản tiền là được.
“Tôi hiểu, nhưng việc này không đơn giản như cậu nghĩ.
Ôi chao, không dễ gì lòng mới yên ổn được một chút, cậu đừng có nhắc mãi đến việc này được không?”
Tân Nhã bĩu môi.
Sau đó nhìn Trần Hạo cười: “Trần Hạo, cũng lâu rồi không gặp cậu, tôi cảm thấy cậu trắng hơn đấy, cũng đẹp trai hơn nữa!”
“Phải không!”
Trần Hạo cười gượng một tiếng.
Lúc này, điện thoại Tân Nhã vang lên.
Có thể thấy cô ấy không muốn nhận cuộc gọi này, nhưng nghĩ ngợi một lát vẫn nghe máy: “Làm gì vậy? Con nói rồi con không về đâu, ba cũng đừng tìm con làm gì, trừ khi ba bỏ quyết định đó thì con mới về!”
“Con không thể đính hôn với cậu ta, con hoàn toàn không thích cậu ta, ngược lại còn rất ghét cậu ta nữa, vả lại con cũng không muốn đính hôn sớm như vậy, ba đừng nói nữa, bây giờ con rất ổn!”
“Nếu không còn gì nữa thì con cúp máy đây!”
Tân Nhã ném điện thoại lên bàn trà, cả người vô cùng buồn bực.
Trần Hạo ngồi một bên nghe, chắc là ba cô ấy gọi cho cô ấy, khuyên cô ấy về nhà.
Lúc này, điện thoại Tân Nhã lại reo lên lần nữa.
“Phiền ghê cơ chứ!”
Tân Nhã tức giận cầm điện thoại lên nghe: “Con đã nói rồi! Hm? Đồng Đồng, là cậu à?”
Sắc mặt Tân Nhã mới dịu lại.
Sau đó ấn chế độ rảnh tay, hai tay giữ chân, tựa cằm vào đầu gối rồi hai người nói chuyện.
“Tân Nhã, cậu thật sự đến tìm Trần Hạo à? Cậu không biết đấy thôi, vừa nãy ba cậu gọi đến cho ba tớ, hỏi cậu có ở nhà tớ hay không, với cả ba cậu cũng gọi hỏi hết các chị em ở kí túc xá chúng ta rồi! Chú ấy rất lo lắng cho cậu đấy!”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Đúng vậy, tớ đến tìm Trần Hạo rồi, cứ lo lắng đi, tóm lại bảo tớ đính hôn với người kia thì chắc chán không thể!”
“Ừ ừ, dù sao thì tớ ở nhà cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, ở huyện Bình An tớ cũng có vài người bạn, vừa hay tớ đến đó tìm cậu với Trần Hạo chơi, sau khi hai người các cậu thành đôi, Trần Hạo còn chưa mời bọn tớ ăn cơm đâu.
Khụ khụ, nói thật, Trần Hạo mà lại thành bạn trai của cậu, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi….”
Triệu Đồng Đồng thẳng thắn nói.
Sau đó Tân Nhã lo lắng vội vã tắt chế độ rảnh tay.
Rồi cẩn thận dè dặt nhìn Trần Hạo đang vô cùng sững sờ.
Tất nhiên Trần Hạo sững sờ rồi, mình thành bạn trai Tân Nhã lúc nào thế? Rốt cuộc cô ấy đã nói gì! Chẳng mấy chốc, Tần Nhã gọi điện xong quay lại.
Mặt tỏ vẻ xin lỗi nhìn Trần Hạo: “Trần Hạo, tôi đến tìm cậu, bọn họ đều biết, tôi sợ bọn họ hiểu lầm nên nói cậu là bạn trai tôi! Cậu không để ý chứ?”
Trần Hạo lắc đầu: “Không sao!”
Còn có thể nói gì được nữa.
“Đúng rồi Trần Hạo, Đồng Đồng nói, lát nữa cô ấy sẽ lái xe đến huyện Bình An tìm chúng ta chơi, cô ấy có họ hàng ở huyện Bình An, chúng ta cùng đi chơi đi!”
“Chủ yếu là tôi sợ cậu không đi, cô ấy sẽ hiểu lầm!”
Tân Nhã giống như vô cùng khẩn thiết nói.
“Được rồi, tôi đi Đã đồng ý giúp cô ấy rồi, Trần Hạo cũng không thể nào từ chối được.
Đợi đến gần trưa, Triệu Đồng Đồng dẫn theo một người em họ của cô ta lái xe đến.
Trông có vẻ cô em họ là học sinh cấp ba, cũng là người Kim Lăng.
Triệu Đồng Đồng lái một chiếc Toyota Camry, trông rất ngang ngược.
“Hừ, Trần Hạo, không ngờ tên nghèo cậu lại có thể trở thành bạn trai của nữ thần Tân Nhã đấy, cậu nằm mơ vui vẻ nhé!”
Vừa gặp, Triệu Đồng Đồng đã nói.
“Phải phải phải!”
Trần Hạo gật đầu.
“Hả? Chị Đồng Đồng, người này là bạn trai chị Tân Nhã à? Ôi trời đất ơi, em cảm giác tam quan của em sắp bị phá hủy rồi!”
Lúc này, cô em họ đó ngạc nhiên ôm trán mình, bởi vì cô †a cảm thấy mình như sắp ngất đến nơi.
Nói thật, phàm là người quen biết Tần Nhã, có ai mà không biết Tân Nhã chính là người đẹp trong tất cả những người đẹp, nữ thần trong tất cả những nữ thần đâu.
Không ngờ lại tìm một người bạn trai thế này.
Có vẻ cô em họ này với Triệu Đồng Đồng có tính cách giống nhau.
Lúc này bĩu môi, khinh bỉ nhìn Trân Hạo.
Mẹ nó ánh mắt gì vậy chứ! Trần Hạo thầm mắng một câu.
“Được rồi, hai người đừng nói nữa, đúng rồi Đồng Đồng, chẳng phải cậu nói có họ hàng xa ở huyện Bình An sao, bọn họ không đến à?”
Lúc này, Tần Nhã cát ngang Triệu Đồng Đồng.
Còn thân mật khoác tay Trần Hạo.
Cùng lúc đó cũng liếc mắt nhìn Trần Hạo.
Như muốn nói với Trần Hạo: Hừ, thấy chưa, người ta đều cảm thấy rất ngạc nhiên khi tôi ở bên cậu, vậy mà có một số người còn không biết trân trọng! “À à, đương nhiên là có đến chứ, tớ gọi cho bọn họ rồi, họ hỏi tớ đi ăn ở chỗ nào! Trần Hạo, chúng ta ăn trưa ở đâu?”
Triệu Đồng Đồng hỏi không hề khách sáo.
Giống như Trần Hạo với Tân Nhã thành một đôi, là làm điều gì đó có lỗi với cô ta vậy.
Giống như có thù vậy.
Đúng vậy, Triệu Đồng Đồng vốn hơi khinh thường Trần Hạo, dù sao thì cô ta là người thành phố, còn Trần Hạo là dân quê.
Hơn nữa kiểu người như Trần Hạo vừa thành thực lại không có tiền, bình thường cũng có thể chọc chơi vài câu.
Nhưng nếu thật sự muốn bước vào phạm vi của mình thì Triệu Đồng Đồng không chấp nhận được điều này.
“Chỗ ăn cơm tôi đã sắp xếp ổn cả rồi, huyện Bình An có một nhà hàng ăn rất ngon, tên là nhà hàng Mễ Đô, chúng ta đến đó ăn!”
Trần Hạo cười gượng một tiếng.
“Hừ, không nói sớm! Đi thôi Tiểu Nhã, đi xe của tới”
Nhóm người đến nhà hàng Mễ Đô ở trong huyện.
Đây được xem là nhà hàng cao cấp nhất trong huyện, người đến đây ăn chủ yếu là một số ông chủ hay cậu ấm gì đó của huyện.
Sau khi đến nơi, Triệu Đồng Đồng thần thần bí bí nói phải đi tìm một chỗ đỗ xe, nói để Tân Nhã đi với cô ta, bảo mình đi chọn chỗ ngồi trước.
Trần Hạo cũng nghĩ như vậy.
Sau đó vào nhà hàng đặt một bàn tám người.
Đương nhiên, ở đây không có phòng bao, toàn bộ chỗ ngồi đều ở trong sảnh lớn của nhà hàng.
Vừa chọn xong.
Lúc này.
“Ôi mẹ ơi, đó chẳng phải Trần Hạo sao?”
Có người nói.
“Thật sự là cậu ta đấy, sao cậu ta lại đến Mễ Đô ăn cơm nhỉ?”
Một nhóm thanh niên có nam có nữ đang ăn cơm, sau khi thấy Trần Hạo thì ngạc nhiên nói.
Đương nhiên Trần Hạo cũng nghe thấy có người nói tên mình.
Nên ngay lập tức ngoảnh lại nhìn.
Bàn đó có khoảng bảy tám người nam nữ trẻ tuổi.
Đang cùng ăn cơm.
Mà những người này cũng không xa lạ gì.
Chính là những bạn học cấp ba của Trần Hạo, nhóm Lý Minh Tuyết với Lý Siêu.
Trùng hợp vậy à! Trần Hạo thầm nghĩ…