Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Gì thế?”

Bạn học cùng lớp đều đơ ra.

Hứa Nam đang đứng trên bục giáng chuẩn bị chế nhạo Trần Hạo thì càng tỏ ra khó tin.

Sao Trần Hạo lại có nhiều tiền như thế? Mạnh Thái Như cũng khẽ hé đôi môi đỏ, cảm thấy khó thở.

Dương Hạ ở dưới lớp cũng vô cùng kinh hãi.

Số tiền này nhìn sơ qua chắc cũng phải mấy trăm nghìn nhỉ? “Trần Hạo… Cậu lấy đâu ra số tiếng này thế?”

Mạnh Thái Như hơi bình tĩnh lại hỏi.

“Đúng vậy Trần Hạo, chỗ này cũng phải hai trăm nghìn nhỉ?”

Các bạn gái bên dưới cũng không kiềm chế được mà lên tiếng hỏi.

“Đúng, chỗ này là hai trăm nghìn tệ, còn về lấy đâu ra, thì là vi… ôi trúng số rồi!”

Trần Hạo nói Anh cũng không thể nói chuyện chị gái thiết lập hạn mức rút thấp nhất thé ngân hàng của mình ra, có nói ra thì chắc ai cũng nghĩ mình khủng.

Trần Hạo không làm loại chuyện khoe mẽ phô trương này, trừ những tình huống bất đắc dĩ như bây giờ.

“Trúng số rồi?”

Câu nói này của Trần Hạo khiến cả lớp nhốn nháo.

Bọn Hứa Nam Hoàng Mao đứng trên bục giảng y hệt kẻ ngốc.

‘Còn muốn lên chế nhạo Trần Hạo, kết quá lại bị người ta ném thẳng hai trăm nghìn tệ vào mặt rồi bảo đếm đi.


Cái tát vào mặt này đau quá.

Họ cứ đứng như trời trồng trên sân khấu, xuống cũng ngại.

Dương Hạ liền căng thẳng hỏi: “Trần Hạo, anh trúng bao nhiêu?”

Hơi thở cô ta đồn dập cả lên.

Chỉ sợ Trần Hạo mở miệng nói trúng vài triệu tệ thì Dương Hạ cũng nhảy lầu luôn cho xong.

Không! Tuyệt đối không được.

Kẻ bị mình đá, sao có thế may mắn như thế được! Không!!! Trần Hạo thản nhiên cười: ‘Không nhiều, không nhiều!”

“Không nhiều là bao nhiêu? Hai trăm nghìn tệ?”

Mạnh Thái Như cũng nhìn Trần Hạo với vé mặt khác lạ.

“Xem là vậy đi…”

Trần Hạo nói.

?m Cái gì gọi là xem là vậy đi chứ! Rất nhiều người trong lớp bắt đầu rối lên, nôn nóng không biết cuối cùng Trần Hạo trúng bao nhiêu tiền.

Vì rất nhiều bạn học trong lớp, bao gồm cả Mạnh Thái Như trước giờ chưa từng xem trọng Trần Hạo.

Anh là một thẳng nghèo rớt mùng tơi, đáng đời bị người ta châm chọc, chế giễu.

Nhưng bây giờ, anh trúng vé số, lòng tự trọng của rất nhiều kẻ bắt đầu chịu.

không nổi Phần nhiều hơn là đố ky! “Năm nghìn tệ, chắc đếm rất dễ nhí?”

Trần Hạo liếc nhìn Hứa Nam đang xem đến ngây người.

Tự mình lấy ra năm nghìn vứt xuống trước mặt Mạnh Thái Như.

Sau đó quay người xuống nói với các bạn: “Các cậu ai cho tôi mượn balo dùng với!”



Đã giàu rồi, Trần Hạo cũng không muốn sống uất ức như trước đây nữa, nên đứt khoát làm vậy với bọn Hứa Nam, có tiền rồi làm gì cũng chính đáng cá.

Trần Hạo mượn balo là để đựng tiền! “Lão Trần, cậu dùng của tôi đi”

“Lão Trần, dùng của tôi này, vừa hay balo của tôi cũng không để làm gi!”

“Lão Trần lão Trần.”

Trong chốc lát có rất nhiều bạn học gọi tên Trần Hạo để cho anh mượn balo.

Cuối cùng Trần Hạo mượn một cái ‘Đựng hơn một trăm chín mươi nghìn tệ còn lại vào.

“Đắc ý gi chứ? Chẳng qua chỉ là hai trăm nghĩn tệ thôi mà, đến mức thể sao, đệch mẹ lại còn rút hết tiền mặt ra, đúng là nhà giàu mới nổi, quê mùa!”

Hứa Nam và Hoàng Mao ác ý nói.

Trong lòng Dương Hạ thì lại càng khó chịu nhìn Trần Hạo, muốn nói gì đó với anh nhưng lại ngại ‘Chao ôi, lắng nhẵng quá đi mất.

Nếu chia tay muộn vài hôm thì Dương Hạ chắc như đỉnh đóng cột râng Trần Hạo sẽ tiêu hết hai trăm nghìn tệ này cho mình.

“Trần Hạo, vận may của cậu thật không tệ, hơn nữa nhân duyên cũng tốt đấy.

Các bạn học đều cho cậu mượn balo.

Bây giờ cậu giàu rồi, không mời bạn bè đi ăn bữa cơm gì à?”

Đứng trên bục giảng, bây giờ Mạnh Thái Như nói với giọng điệu chua chua.

*Đúng đó Trần Hạo, cậu trúng hai trăm nghìn tệ, phải mời cơm đi chứ!”

*Không biết cậu Trần có nỡ không, chúng ta đều là bạn học ba năm rồi đấy, chẳng lẽ không thơm lây được chút gì sao?”

‘Có vài bạn gái cũng nịnh nọt theo.

Trần Hạo thầm nghĩ, nếu đã nói mình trúng số mà không bỏ ra chút gì đó thì chắc sẽ khiến người ta rất khó chịu.

Thật ra, vừa nãy Trần Hạo nghĩ chỉ muốn mời bạn chung ký túc của mình và Mã Hiểu Nam ăn một bữa thật ngon thôi.

Nhưng bây giờ.

Trần Hạo liền nói đót”

“Chuyện nhỏ, tối nay tôi mời, mọi người muốn đi đâu thì đi Ý câu này của Trần Hạo là ai cảm thấy đi với anh được thì cứ đến.

“Yeah!”

Không ít người trong lớp bắt đầu hoan hô lên.

Trần Hạo cười khổ vác tiền quay lại chỗ ngồi “Tiết học sáng hôm nay thú vị rồi đây.

Người vây quanh Trần Hạo nhiều hơn trước không ít ‘Đều muốn hỏi anh trúng bao nhiêu tiền.

Nhưng đều bị Trần Hạo lấp liếm cho qua, không hề nói.

Khiến vài người nào đó lo lắng vô cùng! “Anh Đông, tối nay thế nào, chúng ta có đi không? Thẳng nhóc này cố ý trêu ngươi chúng ta mà!”

Hoàng Mao hẵn hộc.

Kẻ luôn bị bạn ức hiếp, khinh bí đột nhiên lại giàu hơn mình thì trong lòng ai thoải mái cho được Hoàng Mao chính là vậy.

“Ha ha, đi! Đương nhiên phải đỉ tồi, không những đi mà tối nay còn phải tên này móc ra một món tiền lớn nữ: Hứa Nam nhìn Trần Hạo chảm chẳm rồi vừa cười vừa xoa cảm.

Thoắt cái Hoàng Mao đã hiểu: “Cao, đúng là cao tay!”

Đến trưa.

Trần Hạo chuẩn bị ra ngoài đặt nhà hàng, Nước không chảy ruộng ngoài.



Trần Hạo đặt nhà hàng đương nhiên là chọn một cái trong phố thương mại Kim Lãng cúa mình rồi.

‘Quá cao cấp thì Trần Hạo sợ người ta mắng minh ra vé, thậm chí hai trăm nghìn tệ cũng không đủ chỉ, cho dù có tiêu thế nào thì cũng là cách khác để chui vào túi của mình mà thôi, nhưng cũng phiêu quá.

Vì vậy, Trần Hạo chọn một nhà hàng phổ thông một chút như nhà hàng Minh Hoàng, tên là “Bếp Gia Viên”

.

‘Vừa bước vào, Trần Hạo đã thấy ngay một người quen ở sảnh lớn.

“Giám đốc Triệu, chỉ phí hôm nay không tệ chứ, mỗi người tiêu chuẩn một nghìn tám trãm tám mươi tệ, lần sau chúng tôi đến, anh phải giảm giá đấy nhé… “Ha ha, không vấn đề gì cậu Vương, lần sau đến chắc chẳn sẽ giảm gi “Anh Dương thật là ngày cảng có uy rồi đấy!”

ˆPhí lời, anh Dương là ai chứ, xe là Audi A6, lại chí là dùng để luyện tay nghề.

thôi, nhà hàng cũng là nhà hàng năm sao như Bếp Gia Viên, ha ha, ai được gả cho cậu Vương mới là người có uy!’ *Vi Vi, hôm nay bọn mình có thể tới đây đều là vì anh Dương nế mặt cậu cả đấy.

7 Đám người này đương nhiên là chú tịch hội sinh viên Giang Vi Vi và phó chú tịch hội sinh viên Vương Dương rồi, còn có vài người bạn của Giang Vi Vi nữa.

‘Cả đám đang si mê sùng bái nhìn Vương Dương.

“Xin chào quý khách!”

‘Vốn Trần Hạo không muốn chạm mặt bọn họ, đặc biệt là Giang Ví Ví, mở miệng ra là oang oang như pháo nổ.

Ai ngờ trùng hợp đến thế, anh định quay người tìm chỗ khác.

Nhưng nhân viên phục vụ rất tĩnh mắt, lập tức cúi người cung kính với Trần Hạo, giọng nói cũng rất vang.

Lập tức thu hút đám người Vương Dương.

Quay mặt nhìn thì mát ai nấy đều sáng lên.

“Trần Hạo!”

Giang Vi Vĩ bất ngờ gọi.

Sau đó thì h Viên làm gì thế?“ ảng giọng khinh bỉ: “Cậu đến Bếp Gia Trong mắt cô ta, Trần Hạo chính là một người suốt ngày chật vật chạy vạy kiếm.

tiền, thậm chí đến nỗi hôm nay không nghĩ cách kiếm ra tiền thì đến cơm ăn ngày mai cũng không có.

Thế sao có thể đến được chỗ cao cấp thế này? “Có lẽ đến làm thêm đấy!”

“Đệch, chiều khoa chúng ta còn có tiết, lúc này cậu ta chạy đến đây làm thêm?”

“Ha ha, chắc là lén chạy ra đấy, lẽ nào biết học bổng của mình không còn hy vọng gì nữa nên mới nhanh chắn chạy tới đáy làm công kiếm tiền? Nếu không, thì cậu ta sẽ bị đuổi học mất”

Bốn năm cô gái đương nhiên cũng biết Trần Hạo nên ngay lập tức vừa cười vừa khinh bí nói.

Ánh mắt Giang Vi Vi lạnh lại, giọng điệu chất vấn: “Trần Hạo, cậu dám cúp học ra ngoài làm thêm, có tin tôi báo lên khoa xử phạt cậu, dù cậu có kiếm được.

tiền cũng không đủ điểm ra trường không?”

‘Vương Dương thì càng lạnh lùng cười.

Tên Trần Hạo này ÿ thành tích học tập tốt, bình thường gặp mình còn không gọi lấy một tiếng phó chủ tịch, Vương Dương muốn xem thử tên này làm cách nào.

để sống nổi trong khoa.

“Tôi không đến làm thêm, tôi đến đặt phòng!”

Nghe bọn Giang Ví Vỉ kẻ mồm năm người miệng mười, Trần Hạo hơi nóng.


Lập tức hờ hững nói một câu, anh chả thèm đi nữa.


Anh đi thẳng tới quầy thu tiền.


“Gì? Cậu mà đặt phòng riêng sao?”


Đám Giang Vì Vi ngây ngốc, sự khinh bỉ càng hiện rõ trên mặt.

Advertisement
';
Advertisement