Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Trần Hạo, cậu sao? Cậu mà cũng muốn bén mảng đến đây đặt phòng riêng sao? Trời ạ, cậu biết tốn bao nhiêu mới vào được đây không?”

Giang Ví Vi lạnh lùng nhìn Trần Hạo như nhìn một gã ngốc.

Kẻ này chắc là điên rồi mới dám đến Bếp Gia Viên ăn cơm.

“Người đẹp này, hai người quen biết sao?”

 Quản lí sảnh cười hỏi Giang Vi Ví.

Nói thật tình, nhìn cách ăn mặc của Trần Hạo thì không ng năng chỉ trả nổi bữa ăn ở đây.

Phí tiêu chuẩn ở đây thấp nhất là tám trăm tám mươi tám tệ, cao nhất lên đến mười tầm nghìn tám trăm tệ.

Loại đất nhất mười tám nghìn tám trăm tệ chỉ mới là phí bao phòng, chưa tính đồ ăn thức uống.

Cho nên có thể nói đến phố thương mại Kim Lãng ăn uống, một mặt là để thưởng thức ẩm thực, mặc khác là chứng tỏ đẳng cấp.

Loại tám trăm tám mươi tám tệ thì chỉ có thể chọn một chỗ ngồi trong sảnh lớn.

Khác cấp bậc nên đương nhiên đãi ngộ cũng không giống nhau.

Nhưng mà, cho dù là cấp thấp nhất thì Trần Hạo cũng không đủ sức chỉ trả.

Nhưng quán lí sánh này không phái nịnh hót gì, chí cám thấy bọn họ có quen biết nên mới tò mò hỏi vậy.

“Biết chứ.

Đây là người có biệt danh nghèo mạt hạn ở trường đại học Kim Lăng chúng tôi.

Nghèo đến nỗi tiền ãn với tiền học phí cũng không chỉ trả nỗi *Đúng vậy, vậy mà còn dám đến Bếp Gia Viên ăn cơm”

Hai cô gái xinh đẹp phía sau cũng chen vào.

‘Vương Dương cười khổ lắc đầu đừng nói vậy.

Biết đâu chừng Trần Hạo chạy vặt cho bọn Hứa Nam, đến đây đặt phòng giúp bọn họ thì sao?”

“Đúng ha… Lúc này, quản lí sảnh cười, nói với Trần Hạo: “Quý khách, anh đặt cho mình hay.

đặt giúp bạn ạ? Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn xác nhận thôi.

Ngoài ra, anh muốn đặt cấp tiêu chuẩn nào?”

Trần Hạo nhìn người quản lí nữ này, cảm thấy giữa một đám người ưa nịnh bợ thì cô ta cũng coi như là một người lịch sự.


Anh liền gật nhẹ đầu: “Tôi đặt cho minh, tối nay tôi cần đãi khách ở đây.

Tôi cần đặt ba bàn tiệc”

“Khí gió, cậu đặt cho cậu? Còn đãi khách? Ha ha ha…”

Giang Vi Vi khoanh tay.

Bọn họ dù đã thanh toán xong rồi nhưng lại chưa chịu rời đi, muốn nán lại xem.

Trần Hạo đặt chỗ bằng cách nào.

Trần Hạo không muốn phí lời với bọn họ.

Lúc nãy Trần Hạo có nghe bọn Giang Vi Vi đặt cấp tiêu chuẩn một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.

Nhưng Trần Hạo thấy thực đơn của cấp này chẳng có món nào ra hồn hết.

Muốn ãn đồ ăn ngon thì phải đặt cấp tiêu chuẩn cao một chút.

Anh liền nói: “Tôi đặt ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.

Còn nữa, tìm cho tôi ba căn phòng riêng tốt một chút “Vậy thì, quý khách cần phái đặt cọc ít nhất mười nghìn tệ”

Quán lí sảnh mỉm cười.

Còn bọn Giang Vi Ví thì ngớ hết cả người.

Tên nghèo mạt rệp này vậy mà đặt cấi Dương, lại còn đặt những ba bản! u chuẩn còn cao hơn cả Vương Đặt tiêu chuẩn cao như vậy rồi ăn khoai tây sợi xào chua cay sao? Cậu ta có tiền sao? ‘Gồng gì chứ? Trần Hạo không thèm nhìn bọn họ, lấy từ trong túi ra xấp tiền mười nghìn tệ đặt trước mặt nữ quản lí.

Giang Vi Vi ngẩn ra: “Được lắm.

Có tiền ra ngoài ăn cơm.

Tôi nói cho cậu biết, tiền trợ cấp cậu đừng mong nhận được.

Để rồi tôi xem làm sao cậu đóng được học phí”

“Cảm ơn đã lo lắng.

Tôi đã nộp học phí xong rồi”

Đối với cô gái này, Trần Hạo đã cạn lời rồi ‘Tiếc thay một nhan sắc yêu kiều, mà tính cách lại hợm hĩnh, tham phú phụ bần.

Ngược lại, Tô Đồng Hân – cô gái Trần Hạo đụng mặt ở phòng hội nghị hôm bữa hành xử không tệ.

‘Cô gái ấy đem đến cho Trần Hạo ấn tượng là một cô gái xinh đẹp, lại còn điềm tĩnh.

Nhìn một cái đã khiến tim Trần Hạo đập nhanh.

Đáng tiếc, hôm nay cô ấy không đến.

Giang Vi Vi mắt trợn trừng trừng: “Cậu nói cái gì? Cậu nộp học phí rồi? Bây giờ còn cầm trong tay mười nghìn tiền mặt.

Há chẳng phải cậu ít nhất phải có mấy chục nghin tệ sao? Cậu… sao vậy?”



*À.

Tôi trúng sốt”

Trần Hạo hết kiên nhẫn, nếu không nói, cô gái này sẽ bép xép không dứt.

Thôi cứ nói dối bừa vậy cho xong chuyện.

“Trúng xổ số? Trúng bao nhiêu?”

Giang Vi Vi vội vàng hỏi tiếp.

Biểu hiện của Trần Hạo hiện tại rất khác thường.

Đầu tiên là tiêu tiền hào phóng.

Riêng bao ba căn phòng đã tốn mười nghìn tệ rồi.

Mà đó là vẫn chưa tính đồ uống.

Nhà hàng chủ yếu bán cái gì? Không phải là bán rượu sao? Nói như vậy, ba bàn này cũng phải tiêu tốn sáu mươi nghìn tệ rồi Cũng có thể nói, Trần Hạo trúng không dưới một trăm nghìn tệ.

Không! Phải trúng hơn hai trăm nghìn tệ cậu ta mới có thế huênh hoang như vậy.

********* *Ð, không nhiều không nhiều.

Có chừng đó thôi”

Trần Hạo cười cười mấy tiếng rồi vác ba lô lên rời đi Tự nhiên sao phải nhiều lời với cái cô Giang Vi Vi này làm gì nhỉ? Anh cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cậu ta.

*Hữ! Chẳng qua chỉ là trúng số thôi mà.

Có gì mà hay ho? So với con nhà đại gia đích thực cậu chẳng là cái rắm gì cả!”

‘Trông bộ dạng huênh hoang của Trần Hạo, còn không thèm để ý đến mình, Giang Vi Vi vô cùng khó chịu.

“Ha ha, Vi Ví, Tức giận với loại người đó làm gì? Để đó tớ báo tụi Hứa Nam về kí.

túc chỉnh cho tên nhãi đó một trận là được!”

‘Vương Dương lạnh lùng nói “Đúng vậy.

Không phải chí trúng có mấy chục nghìn tệ thôi sao, có gì để huênh hoang chứ? Ai mà thèm!”

Đám bạn của Giang Ví Vi cũng khinh thường nói: Nhưng Giang Ví Vi chưa dừng lại ở đó, cô ta nhất định phải điều tra tới cùng, xem thử rốt cuộc tên Trần Hạo đáng chết đó trúng bao nhiều.

Sốt ruột chết mất ‘Vẽ phần Trần Hạo, anh đã bắt xe về trường rồi.

“Tiết học buổi chiều trôi qua rất vui vẻ, bởi vì thái độ khinh thường cúa người khác dành cho Trần Hạo đã không còn nữa.

Nếu có, cũng chỉ là số ít những người đố kị.

“Trần Hạo, đặt nhà hàng nào rồi vậy? Đừng nói nhà hàng bình dân nha?”

Tan học, Hứa Nam và Hoàng Mao ngoài cười trong không cười tiến lại hồi Bạn cùng lớp cũng hiếu kì nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cười đáp: “Sao có thể, lần đầu mời bạn đi ăn, không thể sơ sài.

Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Bếp Gia Viên rồi”

“Gi? Gì? Bếp Gia Viên?”

Hứa Nam sững sở.

Bạn học trong lớp cũng ném cho Trần Hạo ánh nhìn kinh ngạc.

*Trần Hạo, Bếp Gia Viên ở phố thương mại Kim Lăng hả?”

Dương Hạ đi tới trước mặt Trần Hạo, lạnh lùng hỏi.

Bếp Gia Viên chính là nhà hàng năm sao đấy.

Bình thường một bàn như thế cũng hết hai chục nghìn tệ, chưa tính đồ uống, “Trần Hạo trúng tổng cộng hai trăm nghìn tệ, vậy nếu để mời bạn bè đi ăn thì chắc cũng phải bỏ ra gần một nửa.

“Tuy đã chia tay Trần Hạo, nhưng thấy anh bỏ ra chỗ tiền này, lòng Dương Hạ cũng thấy xót: Không phái xót cho Trần Hạo mà là xót khoán tiền kia.

Cũng giống như lúc Trần Hạo mua cái túi xách ba trăm sáu mươi nghìn tệ, cô ta cũng thấy bực bội.

Trong mắt cô ta, số tiền này nói sao cũng phái tiêu cho cô ta mới đúng.

“Đúng vậy.

Là chỗ đó đó”

Trần Hạo cười cười.

*Mẹ nó.

Anh điên rồi àI”

Dương Hạ nhìn anh như một kẻ ngốc, tức giận quát “Ha ha.

Cậu Trần thật hào phóng.

Đúng rồi, cậu Trần, chúng tôi có được mang theo bạn gái bạn trai không?”

Hứa Nam ngoài mặt tỏ ra cung kính, nhưng làm thế nào cũng không che giấu nỗi về khinh thường.

Dương Huy đứng chắn trước mặt Hứa Nam nói: “Đệch, cho dù Trần Hạo có mời đi nữa, các cậu cũng có mặt mũi để đến sao?”



“Dương Huy, hôm nay Trần Hạo người ta mời khách, cậu ấy trúng số, chúng tôi mừng cho cậu ấy, sao có thể không đến chứ?”

Hứa Nam cười Trần Hạo mất kiên nhắn liền nói: “Được.

Các cậu tham gia được thì tốt.

Dắt bạn gái theo cũng không vấn đề gi”

Sao Trần Hạo không hiểu suy nghĩ của bọn Hứa Nam được.

Nhưng anh đã mở miệng mời thì cũng chẳng có vấn đề gi to tát cả.

“Yeahhhhh!”

Toàn thể bạn học trong lớp đều hết sức hào hứng.

Thấy vẻ điềm nhiên không chút xót tiền của Trần Hạo, Dương Hạ không tránh khỏi có chút khỏ chịu.

Số tiền đó, cô ta rất muốn có được.

Cô ta càng hận Trần Hạo.

Được! ‘Cậu ngon thì mời đi! Hôm nay tôi đắt cả Lục Thần đi.

Ăn uống thả ga một phen.

Chí cần một buổi tối là ăn cạn vốn của cậu! ‘Đến lúc đó, tôi cũng không cần phái đau đầu vi cậu trúng số hai trăm nghìn tệ nữa Trong lòng Dương Hạ đã nghĩ như vậy.

Hứa Nam cũng có cùng suy nghĩ.

Bàn bạc xong xuôi, bọn họ cho người đi gọi Lục Thần.

Cả giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như cũng có mất.

Nhưng mà cô ta tự lái xe chở bọn Hứa Nam cùng đi.

Trần Hạo và đám Dương Huy đặt taxi cùng đi đến Bếp Gia Viên ngay sau đó.

“Đệch.

Đúng là Bếp Gia Viên này”

Hứa Nam có chút bất ngờ.

Nhưng vậy cũng tốt, đúng với ý đồ trong lòng anh ta.

“Anh Trần.

Tôi thấy nhóm các anh đông người như vậy, e ba là không đủ.

Cũng phải thêm một phòng nữa may ra mới đủ! Nữ quản lí sảnh vội vàng đề xuất.

“Vậy cũng được.

Tăng thêm một phòng đi”

Có thể nói đây là lần vung tiền đầu tiên sau khi Trần Hạo phát hiện minh là con nhà đại gia.

“Đợi chút Trần Hạo.

Nếu mà cần tăng thêm một phòng thi lấy phòng sang trọng chút đi, vì có giáo viên hướng dẫn ở đây nữa mà?”

Hứa Nam nhìn Trần Hạo cười nói.

“Đúng vậy, giáo viên hướng dẫn là người lớn, không thể ngồi phòng cùng đắng cấp với đám sinh viên chúng ta được”

Bọn Hứa Nam đều hùa vào.

‘Còn Mạnh Thái Như chỉ đứng khoanh tay xem biểu hiện của Trần Hạo.

Nếu không có giáo viên hướng dẫn ở đây, có thể là Dương Huy không kiềm chế được nổi xung lên rồi.

Lúc này Trần Hạo vẫn chưa có phản ứng gì.

Lục Thần đứng xem trò vui cười nói: *Phải lấy thêm phòng chứ, giáo viên hướng dẫn ở đây mà.

Nếu cậu tiếc tiền thì cứ đặt thêm một phòng sang trọng đi rồi tôi với cậu chia đôi.

Thế thì cậu không tiếc nữa chứ nhỉ?”

Lục Thần mía mai Anh ta học lớp khác nên thật tình mặt dày như Hứa Nam anh ta không làm được.

Đặt thêm phòng sang trọng rồi chia đôi, chắc chắn khiến Trần Hạo phải bỏ.

thêm tiền để gọi món.

Như vậy khá là hợp lí.

Lại còn được thể diện! ‘Y như rằng, lúc này Mạnh Thái Như nhìn Lục Thần với thái độ tán thưởng, Dương Hạ cũng cảm thấy mát mặt.

Đúng vậy.

Thắng nghèo giàu xổi thì cũng chí là thãng nghèo mà thôi.


Nhìn phong cách của Lục Thần mới đúng là con nhà giàu đích thực.


“Chia đôi? Nếu cậu nói vậy thì được thôi, tôi không vấn đề gì”


Trần Hạo chỉ cười nhạt, nếu Lục Thần muốn thể hiện, vậy thì cứ thể hiện đi.


Dù sao nhà hàng này cũng là của nhà mình.

Advertisement
';
Advertisement