Đám người này xông thẳng vào trong cửa hàng.
Chẳng qua, điều làm cho ba người Khải Minh cảm thấy kinh ngạc là mặc dù bọn người này mặc đồng phục cảnh sát nhưng lại cư xử không hề giống cảnh sát.
Đúng như dự đoán, thừa dịp nhóm Lý Thế Nam còn đang ngẩn người, bọn kia xông lên đè Lý Thế Nam xuống, sau đó Khải Minh và Tô Minh cũng bị khống chế, cuối cùng là mỗi người đều bị kề dao vào eo.
Khải Minh lại nhìn vào huy hiệu trên bộ đồng phục của chúng, thấy chẳng khác gì nhau, lúc này mới ngộ ra đám người này đang đóng vai cảnh sát đến để đe dọa người khác.
“Áp bọn chúng lên xe, thu điện thoại của chúng đi, nhanh lên!”
Tên cầm đầu lạnh lùng nói.
Lý Thế Nam thấy bọn chúng cũng bắt cóc Tô Minh thì không dám làm gì, chỉ có thể mở miệng mắng: “Con mẹ nó, chúng mày đúng là xấc xược!”
“Im mẹ mày đi, lát nữa có mà biết tay tao!”
Tên cầm đầu tát Lý Thế Nam một bạt tai.
Sau cùng, Lý Thế Nam, Tô Minh và Khải Minh bị bọn chúng lấy bao tải trùm lên đầu, đưa tới một tòa nhà đang thi công, nhốt vào trong đó, còn lấy đi điện thoại của họI Kẻ đã nhốt bọn họ không phải ai khác, Lý Thế Nam nói rằng, chắc chắn kẻ đầu sỏ của chuyện này chính là anh họ của Dương Hoàng Quốc, Lý Võ.
Ông anh hộ Lý Võ của gã làm nghề phá dỡ nhà, từng làm không ít những chuyện thế này, hai năm trước có người đắc tội Lý Võ, người đó cũng bị lôi ra khỏi nhà bằng cách này.
Cuối cùng người đó bị kéo ra ngoài ngoại ô, hành hung ba ngày ba đêm.
Dĩ nhiên, cũng vì chuyện giả cảnh sát mà sau chuyện đó, Lý Võ phải vào tù một đoạn thời gian.
“Con mẹ nó, chờ tao ra ngoài đi, bọn khốn nạn này toi đời liền!”
Lý Thế Nam oán hận mắng, nhưng giờ đây anh ta đã bị trói cả tay lẫn chân, không thể nhúc nhích.
Khải Minh thì chỉ khuyên Lý Thế Nam đừng quá kích động.
Bây giờ Khải Minh cũng không còn cách nào, dẫu sao di động đã bị lấy đi, không thì đã gọi cho Lê Tâm rồi.
“Trời càng ngày càng tối, đã sáu giờ rồi, chúng ta nên làm gì đây?”
Tô Minh hơi căng thẳng nói.
Những năm qua Tô Minh đã vào Nam ra Bắc với Lý Thế Nam, cũng từng bị bắt cóc nên Tô Minh không đến mức quá hoảng loạn.
Bọn chúng nhiều lắm là chỉ đánh đập rồi đe dọa ra điều kiện thôi! Sáu giờ rồi? Khải Minh thầm nghĩ, phỏng chừng bên phía Lê Tâm đang vội vàng tìm cậu, nếu mà không gọi được điện thoại thì nhất định ông ta sẽ phái người liên lạc cho cậu.
“Lý Thế Nam, Tô Minh, đợi thêm chút nữa đi, chắc là không đến một tiếng nữa là chúng ta thoát ra được đấy!”
Khải Minh nói.
“Một tiếng? Sao mà được chứ Khải Minh, chắc chắn bọn chúng muốn bày kế trị chúng ta nữa!”
Lý Thế Nam nói.
Khải Minh im lặng không nói gì.
Lúc này, ở bên ngoài.
“Nào, anh Võ, em mời anh hút một điếu!”
Dương Hoàng Quốc cung kính đưa một điếu thuốc cho anh họ Lý Võ của mình.
“Như lúc trước em đã nói với anh đấy, thằng ôn con kia nhằm vào em không phải ngày một ngày hai đâu ạ, lần này nhờ anh dạy dỗ cậu ta một trận! Nếu không thì cậu ta không nhớ đời luôn đâu! Ngoài ra, vị trí của cửa hàng đó cũng thật sự rất tốt, vừa lúc cửa hàng của em phải bị phá dỡ, cho thằng ranh này sau mươi bảy mươi triệu để chúng nó cuốn gói đi!”
“Mày cứ yên tâm, để đó cho tao!”
Một người đàn ông trung niên quá khổ, cũng chính là Lý Võ, nói.
“Anh Võ à, làm như vậy không sao đấy chứ? Đừng đá vào cục đá cứng, phiền lắm!”
Hai mẹ con từng đi xem mắt với Khải Minh cũng ở đây, hơi lo lắng bất an nói.
“Có một chuyện, tao đã điều tra hoàn cảnh nhà Lý Thế Nam và vợ nó, không có ai chống lưng cả, còn tên nhóc tên Khải Minh đó nữa, nghèo rớt mồng tơi.
Đều là cùng ở dưới chót cả! Đừng nói chỉ dạy dỗ, đánh chết cũng không có ai can thiệp đâu!”
Dương Hoàng Quốc cười gần nói.
“Có điều Lý Thế Nam này đúng là như một con chó điên, nếu không giả làm cảnh sát thì thằng đó đừng hòng đưa thây ra cho mình chịu trói! Nếu không, em đã không làm phiền toái anh Võ mà đã tự xử thằng đó rồi!”
“Thôi, đừng nịnh nữa, bảo Lý Thế Nam đem giấy tờ cửa hàng tới đây, chia một nửa cho tao!”
Lý tiểu Cương tít thuốc lá một hơi, nói.
“Anh Võ, điện thoại của một đứa cứ bị gọi mãi này?”
Một tên đàn em gởi tới, trên tay anh ta còn đang cầm di động của Khải Minh.
Tính tới bây giờ, điện thoại của cậu đã có hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ.
“Trời ạ, không ngờ thằng ất ở kia dùng di động cũng xịn phết, cái này chắc cũng phải gần bảy mươi triệu rồi?”
Hai mẹ con cũng thấy, người đàn bà chua ngoa kia nhìn chằm chằm vào điện thoại của Khải Minh, nói với vẻ hâm mộ.
“Đúng vậy, sợ là hơn bảy chục triệu đấy chứ, sao anh ta lại được dùng đồ tốt đến vậy!”
Cô gái kia cũng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu là con nhà giàu? Ha hai Làm sao có thể.
Nhiều nhất chỉ là một tên nghèo hèn thích phô trương thôi, có một số người càng túng thiếu càng thích dùng di động đắt tiền, hơn nữa quần áo cũng toàn là thương hiệu nổi tiếng, làm như sợ người khác biết anh ta không có tiền vậy, cứ thích khoe khoang mai.
“Con gái à, nếu gần bảy chục triệu thật thì con đổi điện thoại với thằng đó đi, đã làm ra chuyện bắt cóc, hai mẹ con ta cũng không thể mang tội không!”
Người đàn bà chua ngoa nói.
“Nói con mẹ gì đấy, tiền thuốc thang sẽ không bồi thường thiếu cho bọn mày đâu!”
Lý Võ lạnh lùng nói.
Chiếc điện thoại này xịn thế mà cho chúng mày à, nằm mơ! Đổi thì cũng phải đổi cho anh ta mới đúng.
“Anh Võ, vậy cuộc gọi thì làm sao bây giờ? Nhận hay là không nhận? Trông có vẻ bên kia gấp lắm!”
Tên đàn em hỏi.
“Nhận cái rắm, tắt máy vứt sang một bên cho tao!”
Lý Võ mắng.
Nhìn ông anh họ bắt đầu giờ thói ngang ngược, Dương Hoàng Quốc nịnh nọt nói: “Anh Võ, anh càng ngày càng lợi hại!”
“Đương nhiên rồi, Hoàng Quốc, để tao nói cho mày nghe, bây giờ cái gì quan trọng nhất trong xã hội, đó là mối quan hệ! Chuyện gì cũng không thể không được giải quyết trước một người quen biết rộng như anh họ mày đâu! Tao đi đâu cũng gặp người quen, đây chính là mối quan hệ.
Ha ha!”
Lý Võ và Dương Hoàng Quốc câu có câu không mà nói chuyện.
“Ông Lê, sao rồi? Vẫn là không gọi được à?”
Lúc này, tại bữa tiệc, rất nhiều vị khách cao cấp đều đã đến nhưng chủ tiệc lại chưa tới, hơn nữa bây giờ còn không liên lạc được, điều này làm cho mọi người vô cùng sốt ruột.
“Vừa rồi gọi được nhưng không có ai bắt máy, bây giờ lại trực tiếp tắt máy!”
Lê Tâm nhíu mày nói.
“Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Triệu Tử Hưng cũng bắt đầu cảnh giác.
“Thường thì nếu cậu Khải có chuyện bất tiện, cậu ấy sẽ cúp máy ngay từ đầu, nhưng vừa rồi gọi nhiều như vậy mà cũng không cúp máy, cũng không nhận, chúng ta đã gọi tổng cộng mấy chục lần rồi, cho dù bận việc gì thì cậu Khải cũng sẽ nhắn lại cho chúng ta biết!”
“Đúng vậy, hơn nữa, nếu mà cậu Khải đang không cầm điện thoại thì tại sao vừa rồi lại có người cúp mát, còn tắt máy luôn chứ?”
Triệu Tử Hưng và Lê Tâm đồng thời nhận ra đã có chuyện.
Lúc này, cấp dưới Trương Bạch của Triệu Tử Hưng dẫn một nhóm người đi vào, tới gần hai người rồi nói: “Thưa tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Lê, tôi mới vừa đến khách sạn của cậu Khải, giám đốc khách sạn nói cậu Khải đã ra ngoài từ chiều rồi!”
“Ra ngoài?”
Triệu Tử Hưng và Lê Tâm nhìn nhau.
Sau đó đột nhiên toàn bộ các vị khách quý có địa vị tiến về phía Lê Tâm và Triệu Tử Hưng, “Tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Lê, đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu Khải không tới à?”
Hoàng Vũ Dũng hỏi.
Nơi tổ chức bữa tiệc sắp xếp hàng ghế theo thứ bậc, có hội trường bên trong và bên ngoài, trông rất hoành tráng.
Bây giờ, bên trong hội trường đang có rất nhiều khách quý có địa vị cao đang ngồi, nên khi nghe đến đây thì mọi người đều tới hỏi thăm.
“À ừ, không liên lạc được với cậu Khải, chúng ta đang nghĩ cách liên lạc với cậu Khải đây!”
“Tổng giám đốc Lê, tôi tra được rồi!”
Bỗng nhiên Kim Trọng Hiển thở hồn hển chạy vào, thì thầm vào tai Lê Tâm một tràng.
“Cái gì?”
Lê Tâm mơ to hai mắt.
Toàn bộ hội trường nháy mắt im lặng như tờ.
“Cục trưởng Hoàng, chủ tịch thành phố Trương, huyện trưởng Lý, vừa rồi cậu Khải bị một đám người giả mạo cảnh sát bắt cóc!”
Lê Tâm tức giận nói.
“Không thể nào?”
Huyện trưởng Lý vô cùng kinh ngạc.
“Kim Trọng Hiển, người nhìn thấy tận mắt mà cậu bảo đâu, dẫn bà ta vào đi!”
Lê Tâm nói.
Sau đó Kim Trọng Hiển phái người dẫn một người phụ nữ vào.
Thế là từ chuyện cửa hàng của Lý Thế Nam bị đập phá cho đến nhóm Khải Minh bị bắt đi, còn có Dương Hoàng Quốc và mối quan hệ giữa Dương Hoàng Quốc và Lý Võ đã hoàn toàn được bày ra.
Đương nhiên là khi điều tra Kim Trọng Hiển đã cho người đàn bà này không ít tiền, nên bà ta mới dám khai thật ra.
Dẫu sao cả hai người Dương Hoàng Quốc và Lý Võ đều không thuộc dạng vừa.
Giờ phút này, mấy vị khách quý đều hoảng sợ.
Cuối cùng, có một ngưỡi trực tiếp vỗ bàn một cái, nói: “Phái người qua đó ngay, tôi muốn nhìn xem là ai dũng cảm như vậy?”
“Rõ”
“Vâng!”
Mọi người hoàn toàn đồng ý, vội vàng ra khỏi hội trường.
Những người bên ngoài đều đang trò chuyện với nhau, thấy có một đám người ùa ra thì đều sửng sốt.
“Ơ… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một người trung niên kéo một tài xế quèn qua hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, thưa ông Khương, nghe nói tối nay cậu Khải bị bắt cóc rồi!”