“Lý Thế Nam, thế nào? Anh trai tôi rất thích đến cửa hàng của cậu.
Hơn nữa, cậu nói xem, dù sao cũng là cậu khiêu khích cô em họ của anh em tôi trước, vì vậy, để tránh phiền phức, mau kí tên đi?”
Lý Thường Kiệt và Dương Hoàng Quốc bước vào trong.
Vỗ vỗ lên mặt Lý Thế Nam nói.
“Phi, con mẹ anh, có ngon thì thả tôi ra, chúng ta một mình chiến đấu!”
Đôi mắt Lý Thế Nam đỏ ngầu.
“Chát!”
Lý Thường Kiệt vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra trên mặt Lý Thế Nam là một nụ cười.
Một đứa đàn em vừa đến đã muốn “chào hỏi’ Lý Thế Nam.
Nhưng vào lúc này.
“Anh Kiệt, anh Hoàng Quốc, không hay rồi!”
Một tên đàn em khác chạy tới, vì quá gấp gáp mà chưa đi được hai bước đã ngã sấp mặt.
“Chuyện gì?”
Lý Thế Nam hét lên.
“Bên ngoài… bên ngoài đang có rất nhiều cảnh sát vũ trang, còn có rất nhiều ô tô hạng sang, đang bao vây toà nhà đang xây này rồi!”
Tên đàn em nói.
Lần này đã làm lớn chuyện rồi, Lý Thường Kiệt định giả làm cảnh sát kéo Lý Thế Nam và Khải Minh đi, xem như Lý Thế Nam và Khải Minh không hề quen biết.
Định dạy cho anh ta một bài học, cho anh ta bớt kiêu ngạo, sau đó ném Lý Thế Nam vào chợ xe cũ, đơn giản vậy thôi.
Thật không tin được, đã đụng đến vị tiên nào.
Rất nhiều cảnh sát vũ trang đã có mặt tại đây.
Trước đây Lý Thường Kiệt đã bị bắt vì vụ này, nhưng lần này, rõ ràng là nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
“Mày có thể biết trước sao? Sao lại có thể?”
Lý Thường Kiệt cũng không ngờ được.
Vội vàng chạy đến bên cửa sổ quan sát tình hình, quả nhiên phía bên dưới tối sầm lại toàn là người.
Đèn xe chiếu sáng rực bên ngoài, đêm cũng thành ngày.
“Trời ạ, rất ít người biết đến toà nhà đang xây này, bọn họ làm sao tìm được chỗ này?”
Sắc mặt của Dương Hoàng Quốc cũng tái đi.
“Xong rồi, xong rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được!”
Mà hai người kia cũng vô cùng sợ hãi.
Nuốt nước bọt một cái: “Anh Dương, anh Hoàng Quốc, vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Tao làm sao biết được phải làm thế nào!”
Trong lòng của Lý Thường Kiệt chấn động dữ dội.
Mà cũng chính lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng phá cửa.
“Đừng cử động, tất cả đừng cử động!”
Một nhóm lớn cảnh sát vũ trang tràn vào.
Còn Dương Hoàng Quốc và Lý Thường Kiệt thì đang bị đèn bên cửa sổ chiếu vào mặt.
Khi Khải Minh và những người khác được giải cứu, cũng là lúc đám người Lý Thường Kiệt bị đè xuống sàn.
“Cậu Khải Minh! Đã làm cậu sợ rồi, chúng tôi vừa mới tìm ra được chỗ này!”
Triệu Tử Hưng và Lê Tâm cùng một số khách VIP đều đi đến.
“Tôi không sao!”
Khải Minh nói.
“Chỉ là không Lý Thường Kiệt lại có gan như vậy, làm tôi hoảng sợ một lúc!”
Lý Thường Kiệt và Dương Hoàng Quốc đều bị giam ở một bên, tất cả đều im lặng.
Những người trước mặt này đều là những nhân vật lớn chỉ có thể thấy qua TV, bọn họ gọi hắn là cậu Khải Minh? Hai người đổ mồ hôi lạnh.
Lần này thật sự là muốn đập đầu vô bồn cầu chết đi cho rồi! Hai người càng ngày càng sốc.
“Khải Minh, đây rốt cuộc là tình huống gì? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Lý Thế Nam nhìn những nhân vật lớn này hỏi han Khải Minh một cách ân cần, cũng khó hiểu trong lòng.
“Sau khi trở về, tôi sẽ giải thích rõ với cậu!”
Khải Minh nghĩ như vậy, nên nói thẳng với Lý Thế Nam rằng: “Đây đều là anh em của tôi, chúng tôi có phước cùng hưởng có hoạ cùng chịu.”
Không cần phải che giấu thân phận với Lý Thế Nam nữa.
Cũng bởi vì việc này, mà không thể tham gia buổi tiệc lớn tối nay.
Khải Minh và Lý Thế Nam cùng nhau đi lấy khẩu cung.
Nhưng nghe những gì Huyện trưởng Lý nói, e rằng chuyện này cần phải điều tra kĩ càng hơn, Dương Hoàng Quốc và Lý Thường Kiệt cho dù không chết lần này thì ít nhất cũng phải ngồi tù mười hai năm.
“Vụ việc này đã gây ra ảnh hường rất lớn đối với huyện Bình An của chúng ta.
Lý Thường Kiệt là một kẻ phá đám, hắn ta có tham vọng! Nhất định phải trừng trị nghiêm khắc!”
Trong văn phòng, Huyện trưởng Lý nổi giận đùng đùng.
Ném một đống tài liệu xuống đất.
Làm cho mọi người dưới trướng đều sợ hãi.
“Huyện trưởng Lý, Lý Thường Kiệt thật đúng là một kẻ liều mạng.
Hắn đã từng làm loại chuyện như vậy trước đây.
Thật sự rất khó thay đổi, lần này đủ để kết tội bắt cóc cho hắn!”
“Chà, vậy có ai chống lưng cho hắn không? Hay hắn có đặc biệt thân thiết với ai không?”
Huyện trưởng Lý hỏi.
“Chuyện này thật sự không có, cùng lắm nếu nói là có qua lại, hình như chỉ có ông Huỳnh có mối quan hệ làm ăn, đã dùng bữa với hắn nhiều lần!”
Huỳnh Tấn Phát? Huyện trưởng Lý nhíu mày một cái.
“Đúng vậy ạ, chỉ là Huỳnh Tấn Phát ngược lại rất sạch sẽ, rất liêm khiết, hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể là do vấn đề công việc, không tránh được phải liên quan đến những người này!”
Có cấp dưới nói.
“Hừ, như vậy cũng không được, cho dù nói như thế nào, người này và Huỳnh Tấn Phát cũng biết nhau, cũng hợp tác với cũng đã hợp tác với nhau rồi, bây giờ Lý Thường Kiệt đã đem đến một cái hoạ lớn như vậy, Huỳnh Tấn Phát cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, làm như vậy, Huỳnh Tấn Phát làm sao sống trong cái ngành này! Làm gì còn có chỗ?”
Huyện trưởng Lý hơi giận nói.
Chỉ còn có một bài quảng cáo vật liệu, vậy mà Huỳnh Tấn Phát… “Hừ, cho hắn xuống làm nhà báo đi, không phải ai cũng nói Huỳnh Tấn Phát viết rất tốt sao, cũng đúng lúc cho hắn phát huy hết thế mạnh của mình!”
Nói xong, Huyện trưởng Lý chắp tay sau lưng mà đi mất.
Về phía của Khải Minh.
Vấn đề được giải quyết suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Khải Minh chỉ đơn giản là đi theo Lý Thế Nam đến cửa hàng bán xe cũ của anh ấy.
Lúc này Lý Thế Nam và Tô Minh đều thắc mắc về thân phận của Khải Minh.
Sau khi hỏi, Khải Minh đã nói thật về thân phận của mình.
“Khải Minh, là thật hay giả? Cậu là ‘cậu Khải’ của Kim Lăng?”
Lý Thế Nam cười nói với vẻ ngạc nhiên.
“Ừ, đúng vậy!”
“Tập đoàn Mộng Thiên cũng là của cậu?”
Lý Thế Nam bật cười, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Chính xác!”
Khải Minh cười nói: “Cho nên, tôi không chỉ nói suông về việc để anh buôn bán ô tô quy mô lớn, Sau này sẽ có người giúp anh làm thủ tục bàn giao!”
“Thật sao?”
Thế Nam mở to mắt.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Đêm qua, Khải Minh đã nói chuyện này với Lê Tâm, xử lý việc này không khó.
Đây cũng là lý do mà Khải Minh đi theo Lý Thế Nam đến đây.
Hai anh em trò chuyện với nhau rất lâu, Khải Minh mới đứng dậy đề về khách sạn.
Bây giờ Khải Minh cũng không có xe hơi, ở huyện Bình An cũng khó bắt được taxi.
Vì vậy, Khải Minh đã lấy một chiếc xe đạp để chạy trở về.
“Anh nói là sẽ để cho Dương Hoàng Quốc hối hận vì đã sống trên đời này!”
“Ý em là câu trước đó của anh!”
“Hàng tá các cô nàng xinh đẹp đi theo…..”
Lời còn chưa dứt, Tô Minh đã hung hăng bóp cổ Lý Thế Nam uy hiếp.
Khải Minh đã đạp xe đến trước cửa quán rượu.
Chỉ là lúc còn chưa bước xuống xe, chợt thấy một người đang đứng, thấp thỏm như là một cô gái đang tìm xe.
Mà nhìn thấy cô gái này.
Khải Minh lập tức quay mặt đi chỗ khác, muốn đi vào khách sạn.
“Khải Minh?”
Cô gái bỗng nhiên lên tiếng gọi, chắc chắn, cô đã thấy anh…