Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Anh Bưu nuốt nước bọt.

Về phần người phụ nữ, cô ta cũng có chút sợ hãi.

Sợ người thanh niên này cũng bê gãy tay mình như thế.

Đi theo người thanh niên ra phía sau sân.

Trong một căn phòng ở sân sau.

Bangl Người thanh niên đóng cửa.

Cả hai rùng mình sợ hãi.

Không có cách nào để không đi vào, bởi vì cánh tay của nah ta không thể luôn như thế này được.

“Tốt nhất cậu nên làm lành cánh tay cho tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu, cậu cũng nên nghe ngóng xem…”

Anh Bưu không muốn hào quang của mình biến mất, anh ta với ánh mắt lạnh lùng nói.

“Hahah, chữa lành cánh tay cho người đàn ông của tôi, chúng tôi có thể không cần bồi thường nữa!”

Người phụ nữ nói.

Chát! Mà người thanh niên này bất ngờ tát cô ta.

Trực tiếp kéo người phụ nữ ngã xuống đất.

Người phụ nữ bị đánh đến choáng đầu.

Ngay sau đó, người thanh niên này lại bẻ gãy cánh tay còn lại của anh Bưu.

“Được rồi được rồi, lúc nãy tôi nói rồi, tôi biết các người lợi hại, cho nên chúng nói chuyện đi!”

Người thanh niên chen ngang.


Cuối cùng, cánh tay của anh Bưu bị biến dạng, anh ta nằm thẳng trên mặt đất hét lên.

Vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

“Các người muốn nói chuyện thế nào? Trong mắt người thanh niên thoáng qua vẻ lạnh lùng.

“Không…không nói nữa, cậu tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không nói nữa!”

Anh Bưu sợ hãi nói.

“Còn khoản bồi thường 7 triệu đồng thì sao?”

Người thanh niên hỏi.

Viện phí chắc cũng tầm 7 triệu đồng đi? Đến bệnh viện chụp chiếu này nọ, các người cũng thấy đó.

Thị trấn nhỏ của chúng ta, trung tâm y tế không có điều kiện như này.

Phải vào bệnh viện trong quận chụp chiếu tốn kém lắm! ”

Mặc dù người thanh niên này dáng vẻ như mói 22 tuổi, nhưng anh Bưu phải gọi là anh.

“Anh bây giờ cũng không dám khiêu khích tôi, lỡ anh quay lại gọi thêm người, đập phá cửa hàng của tôi trong lúc đêm tối thì phải làm sao? Hơn nữa lúc đó anh còn có thể tha cho tôi à? Còn chặt tay tôi thì làm sao đây? Thế là đời này tôi thành phế vật rồi!”

Người thanh niên nói.

Mà lúc này anh Bưu đã mỡ to mắt, mù lòa nhìn người thanh niên.

Người thanh niên nói.

“Bồi thường, 7 triệu đồng, chúng tôi bồi thường!”

“Còn có”

Người thanh niên lại nói.

“Còn có?”

Anh Bưu đau đến mức khó thở, nói ngay.

Chát! Người thanh niên tát một cái, “Tôi nói còn dám hỏi a?”

“Trả lại cho cậu, chúng…chúng tôi không cần nữa!”



Nằm trong tay người thanh niên, anh ta không có cách nào phản kháng.

Anh Bưu không phải là lần đầu tiên mới đến giang hồ, biết mình đang gặp khó khăn.

“Vậy thì tốt, là các người tình nguyện, tôi không ép các người!”

Người thanh niên nói.

“Tình nguyện, tình nguyện!”

Lúc này, người thanh niên lấy ra 7 triệu đồng từ trong túi của anh Bưu.

“Còn có, các người vừa nãy đánh Hồ Tử.

Vâng, vâng, vâng, cậu nói! “Còn nữa, vừa rồi các người đánh Hổ Tử, các người làm vỡ bàn ghế, xoong nồi của chúng tôi.

Số tiền này cũng khoảng hơn 1 triệu đồng, như vậy làm tròn thành 3 triệu, phải trả!”

“Chúng tôi trả, chúng tôi trả, anh à, anh mau cứu tôi đi, tôi chịu không nổi, cánh tay như này giống như có vô số con bọ cắn tôi vậy!”

Anh Bưu tái mặt lăn lộn trên mặt đất.

“Vậy được rồi, anh sớm có thái độ như vậy, chúng ta cũng không con mẹ nó đánh đến như vậy, còn nữa, đừng nghĩ mình có tiền thì không coi ai ra gì!”

Người thanh niên nói.

Giữ lấy anh Bưu, vặn lại.

Thật kỳ diệu, anh Bưu cảm thấy cánh tay của mình không chỉ phục hồi mà còn không đau nữa.

“Tôi nhớ rồi, anh, tôi nhớ rồi!”

Anh Bưu đổ mồ hôi lạnh nói.

“Bây giờ chúng tôi ra ngoài đền tiền! Một xu cũng không thiếu!”

Anh Bưu kéo người phụ nữ mới tỉnh táo lại đứng dậy, vội vã ra ngoài.

“Anh Bưu, cứ như vậy mà à đi? Em không cam lòng!”

Người phụ nữ đã khóc.

Vẻ mặt hẳn học.

Về phần Anh Bưu, anh ta kéo cánh tay của người phụ nữ, bảo cô ta không được nói nữa.

Rồi anh ta bí mật nói: “Cứ như vậy mà đi? Haha, cũng không xem tôi là ai, Trương Bưu là loại người gì? Ông đây khi trở về, sẽ mang theo một ít người tới, tranh thủ đêm nay, ở đây liền bắt thằng ranh này.

Chặt tay chân, để báo thù rửa hận cho mình, thằng ranh này gọi là tiểu hỗn đản, hiện tại không thể đối đầu với nó được, xem xem nó rốt cuộc có mấy tay!”

“Anh Bưu, chờ một chút!”

Lúc này, người thanh niên lại bước ra khỏi căn phòng nhỏ.

Vẫy tay chào hỏi anh Biao.

“Hả? Anh, lại làm sao vậy?”

Anh Bưu nói.

“Câc người quay lại đây, tôi quên mất chuyện này!”

Người thanh niên nói.

Anh Bưu quay lại lần nữa.

“Vừa rồi tôi quên, cứ như vậy mà đi, tôi không quá yên tâm!”

“Anh, anh có gì mà không yên tâm thế, thủ đoạn của anh tôi cũng thấy rồi, tôi cũng không dám cùng anh khiêu khích!”

Anh Bưu nói.

Chết tiệt, người này biết đọc suy nghĩ? Nói đúng những gì vừa nãy anh ta nói như vậy? Anh Bưu càng ngày càng sợ hãi, nhìn về phía người thanh niên, như thể nhìn thaya quỷ! “Anh, sao có thể như vậy được? Tôi làm sao dám!”

Anh Bưu lo lắng nói.

“Vì đề phòng lỡ như, phải lấy bảo hiểm!”



Nói xong, người thanh niên dùng hai tay véo vào cằm của anh Bưu và người phụ nữ, rồi mỡ miệng nói.

Ngón trỏ cho gì đó vào miệng hai người.

“Cái này…cái này là cái gì? Anh đã cho chúng tôi ăn cái gì?”

Cả hai người đều kinh hãi.

“Đây là sâu Gu*! Hai ngươi bây gið cảm nhận chút, có hơi đau bụng không?”

*Sâu Gu là một loại côn trùng độc được nuôi nhân tạo trong truyền thuyết.

“Hà?”

Cả hai đều tái xanh.

Thầm cảm nhận, kết quả, bụng thật sự cảm thấy có chút đau.

“Anh, tha mạng, tha mạng!”

Lúc này, anh Bưu và người phụ nữ hoảng sợ.

“Không sao, hiện tại sẽ không giết chết các người.

Ngược lại, thứ này đã vào cơ thể của các người, đối với thân thể của các người sẽ có ích lợi rất lớn.

Ví dụ như ngươi, thận thiếu*, không tới một tháng sẽ trở lại bình thường!”

*Thận thiếu là nói đến tỉnh khí của thận và âm dương không đủ.

Người thanh niên vỗ vai anh Bưu, “Bây giờ trong thận có cảm giác ấm không?”

Anh Bưu cảm thấy một hồi rồi hung hăng gật đầu: “Có có có, thật sự có!”

“Vậy được rồi, nhưng lời tôi vừa nó, nước có thể cuốn và lật thuyền.

Nếu sau này các người thật sự muốn trả thù, thì thứ này sẽ giết chết ngươi bất cứ lúc nào, gặm nhấm nội tạng của các người.

Mà y thuật không thể cứu các người đâu! ”

Khuôn mặt người thanh niên căng lên.

Cả hai người đều sợ đến mức chân run lên.

“Anh, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”

Cả hai cùng lúc gật đầu.

“Được rồi, đi đi!”

Người thanh niên lúc này mới tha.

“Này, anh sẽ không thực sự cho họ ăn sâu Gu chứ?”

Cô gái hỏi.

“Không có, anh vừa mới ấn một số huyệt đạo của bọn họ, sau đó doạ bọn chúng!”

Hai người kia hốt hoảng chạy tới quầy lễ tân, ném xuống 17 triệu đồng, cùng người của mình bỏ chạy.

“Đừng đi chứ, không phải ngang ngược lắm à?”

Lý Mai đứng ở cửa vặn eo chửi rủa.

Vừa đếm tiền, vừa mừng rỡ.

“Khải Minh à, nhờ cháu cả, hahaha, dì lại kiếm thêm được 17 triệu đồng! Loại người như vậy, thì phải để cho cháu thu dọn sạch sẽ!”

Dì Mai nhìn người thanh niên mỉm cười.

“Anh Khải Minh, anh mau nói cho em biết, lần này anh đã làm thế nào để dọa được bọn anh Bưu này thế?”


Đúng vậy, người thanh niên này không phải là ai khác, mà là cậu Khải…Khải Minh! Vào lúc này, Khải Minh để lộ nụ cười giản dị ban đầu, kể câu chuyện.


Khải Minh thấp giọng cười nói.


“Ài, không có cách nào đối phó loại người này, phải trị như thế, nếu không về sau trả thù không dứt!”


Khải Minh lắc đầu cười khổ, sau đó nói: “Đúng rồi, quên mất một chuyện, cháu phải đi lấy một thứ, sẽ trở lại sớm! Nói xong, Khải Minh chạy ra ngoài, lên xe ba bánh chạy bằng điện phóng đi…

Advertisement
';
Advertisement