Nhìn bóng lưng rời đi của Khải Minh, ánh mắt cô gái có chút khác lạ.
“Nhị Nha, con đang nhìn cái gì vậy?”
Dì Mai không thể không nói khi thấy con gái mình bị phân tâm.
“Hả? Con không nhìn gì cả?”
Nhị Nha bĩu môi, lắc đầu nói.
Khi dì Mai còn trẻ, bà ấy là một bậc thầy về tình yêu trong mười dặm tám làng, làm sao bà lại không thể không biết tâm lý của con gái mình chứ.
Đúng vậy, Khải Minh lớn lên đẹp trai anh tuấn khỏi phải nói.
Kỹ năng lại lớn, tốt với mọi người.
Quả thực, hiếm có cô gái nào có thể cưỡng lại một chàng trai như vậy.
Trong lòng không tránh khỏi gợn sóng.
Nhưng mà, dì Mai thở dài và nói: “Nhị Nha, mẹ khuyên con một câu, con và anh Khải Minh của con không có cách nào ở cùng nhau đâu.”
Nhị Nha muốn nói với mẹ là không giống như mẹ nghĩ đâu.
Nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của mẹ, cô ấy lập tức nói: “Tại sao ạ? Anh Khải Minh lại không có bạn gái!”
“Sao lại không có, chỉ là có chuyện xảy ra với bạn gái của anh Khải Minh thôi.
Cụ thể thế nào mẹ không biết.
Dù sao, anh Khải Minh của con từng là một người đàn ông rất quyền lực, nó rất yêu bạn gái của mình, mẹ không muốn thấy con bị tổn thương nên mới nói như vậy!”
Nửa năm qua, Khải Minh đã ở với bác Tần.
Ngâm dược liệu cả ngày để tăng cường thể chất, đồng thời học các nghiên cứu và huấn luyện khác nhau.
Ngoài ra, Khải Minh cũng được bác Tần cử đi thực hiện một số nhiệm vụ.
Vì vậy, dù chỉ mới nửa năm nhưng Khải Minh đã thay đổi vô cùng lớn. Ngôn Tình Ngược
Đối với việc di dời.
Là bác Tần đã chuyền đến thị trấn nhỏ để tiện cho việc luyện tập của Khải Minh ở trên núi.
Dì Mai, người không có họ hàng trong làng, đã nhận tiền trợ cấp mà Khải Minh đưa cho bác Tần trước đó, mở một trang trại.
Cô gái lấy nó ra và nhìn nó, nó giống hệt nhau.
Lúc này lo lắng nói: “Nhưng ông chủ, tôi cần tiền gấp, mẹ tôi bệnh nặng, hiện tại đang cần tiền gấp! Ông có thể tính cho tôi 28 triệu được không?”
“Nghe giọng của cô, hình như không phải người miền tây nam chúng tôi.
Cô đến từ miền nam à? Sao, là đến đây để cầu xin Tả tiên sinh khám bệnh?”
Cô gái gật đầu một cách nặng nề.
“Ô, cô cũng thật đáng thương, nhưng nếu mua 28 triệu, tôi lỗ to.
Tôi cho thêm 7 triệu thành 17 triệu đồng, nếu không, tôi cũng không giúp được cô!”
Ông chủ nói.
Bình thường là dì Mai chăm sóc nó.
Trong nửa năm qua, các kỹ năng của cậu đã được cải thiện, đã không biết bao nhiêu lần Khải Minh nghĩ đến việc quay lại gặp ba mẹ, chị gái và bạn bè của mình.
Tuy nhiên, mặc dù bây giờ Mạc Trường Không muốn giết Khải Minh tuyệt đối là chuyện không dễ, thậm chí còn được cho là khó như lên trời.
Dì Mai nói.
Mà Nhị Nha nghe thấy lời nói này, một vẻ cô đơn thoáng hiện trên khuôn mặt cô ấy, cô ấy không nói gì, quay người đi vào.
Hãy nói về Khải Minh, Khải Minh muốn đi lấy gì trong chuyến đi đó.
Nhưng Khải Minh bây giờ một mình, cô đơn, vẫn không đủ sức để chống lại hệ thống khổng lồ của nhà họ Mạc.
Vì vậy, Khải Minh luôn chịu đựng nó.
Hiện tại, nâng cao thực lực của bản thân là quan trọng nhất.
Về phần bác Tần, ngoài việc hướng dẫn tỉ mỉ cho Khải Minh trong ba tháng đầu, sau đó ông ấy sẽ thường xuyên ra ngoài, còn Khải Minh thì tự mình luyện tập.
Ba ngày trước, vì bác Tần nhận được mã thông báo, ông ấy rời đi không để lại lời nào.
Đối với điều này, Khải Minh cũng đã quen với nó.
Cùng bác Tần ở lâu với nhau cậu mới biết được, bác Tần quả thực rất bí ẩn, bởi vì vài mối quan hệ của ông ấy thực sự quá mạnh mẽ! Két! Tiếng phanh thô bạo vang lên.
Khải Minh đi xe ba bánh chạy bằng điện, dừng trước một nam thanh niên.
“Mập, đồ ở đâu?”
Khải Minh hỏi.
“Anh Khải đừng lo lắng, em, Vương Tiểu Hoa, làm việc rất yên tâm, nó ở trong túi ạ!”
Tên mập là Vuonge Tiểu Hoa.
Sau này Khải Minh gặp cậu ta, đúng lúc đó cậu bị bắt nạt, vì vậy Khải Minh đã cứu cậu ta.
Đúng lúc là thỉnh thoảng khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, phải tra một ít dầu và nước bên ngoài, mà Vương Tiểu Hoa đặc biệt giúp Khải Minh xử lý dầu và nước này.
Tiểu Hoa lúc này vừa nhảy lên xe ba bánh, vừa vỗ túi xách.
“Phải làm điều đó càng sớm càng tốt!”
Khải Minh nói.
Sau đó cậu đi thằng đến phố đồ cổ.
Bên trong chiếc túi là một món đồ cổ ở nước ngoài mà Khải Minh đã lấy từ một doanh nhân giàu có ở nước ngoài.
Tất nhiên, doanh nhân giàu có ở nước ngoài này chắc chắn không phải là người tốt.
Giai đoạn sau này luyện công của Khải Minh, cậu đã chơi loại đen đen này.
Không còn cách nào khác, hiện tại nhà họ Khải không liên lạc được với Khải Minh, trong trường hợp thiếu tiền thì chỉ có thể làm như vậy.
Khi hai người gần đến một cửa hàng đồ cổ.
Có một cô gái cao với mái tóc dài đang đứng trước quầy.
“Ông nhìn xem, chiếc vòng ngọc này trị giá bao nhiêu?”
Cô gái hỏi.
Ngay khi Khải Minh nghe thấy giọng nói này, lông mày của cậu hơi nhướng lên.
Nhưng cậu nghĩ là không thể đâu? Thêm nữa cô gái này bây giờ đang đối mặt với hai người.
Khải Minh không nói gì, đơn giản đi tới khu vực chð ngồi ở một bên.
Người chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, râu ria xềm xoàm, dáng vẻ hơi tiều tụy.
Cầm chiếc vòng ngọc ngâm nhìn một hồi.
Ông ta lập tức lắc đầu nói: “Ngọc khá tốt, nhưng loại ngọc này hơi phổ thông, tỷ lệ lưu hành trên thị trường tương đối thấp, nếu cô thật sự muốn bán, thì tôi có thể trả 10 triệu đồng.”
Ông chủ nói.
“Cái gì, chỉ có 10 triệu đồng? Nhưng… nhưng tôi đã tham khảo trên mạng, loại ngọc bội này có thể bán được hơn 10 tỷ đồng! Đây là tổ tiên của gia tộc chúng tôi để lại!”
Cô gái lo lắng nói.
“Haha? Cô đang nói cái gì vậy? Hơn 10 tỷ? Tôi nói này cô gái, xem có có vẻ khá an phận, nói thế nào cũng không có căn cứ.
Huống hồ tôi là ba vạn thiên, cô còn tin lời nói trên mạng!”
“Ngoài ra, nhìn vào chiếc vòng tay bằng ngọc bích của cô.
Có những chỗ được đánh bóng, ây giờ, tôi cảm thấy rằng 10 triệu đồng là vô giá trị.
Cô đừng không tin, cửa hàng của tôi tình cờ có chất liệu giống như của cô.
Đây là chiếc vòng ngọc của tôi! Nhìn này, tôi bán nó với giá 35 triệu đồng, nhưng chiếc này còn tốt hơn của cô!”
Cô gái suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, 17 triệu thì 17 triệu!”
“Này!”
Nhưng lúc này, cô gái đang buồn bực bất ngỡ bị vỗ vai.
Trong tiềm thức cô gái quay đầu lại.
Nhìn thấy nam sinh đứng sau lưng mình.
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhảy lên mãnh liệt.
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Khải Minh?”
“Thực sự là cậu…Khải Minh!”
Cô gái nhảy cẵng lên đầy phấn khích.
“Phạm Nam, tớ suýt nữa không nhận ra cậu!”
Khải Minh chạm vào đầu Phạm Nam.
Cô gái này không phải ai khác, mà là Phạm Nam.
Chỉ là, tóc của Phạm Nam lúc này hiển nhiên dài hơn trước rất nhiều.
không phải bây giờ rất tốt sao, đúng rồi, không phải cậu và Tuyết Mai cùng thành lập công ty sao? Sao bây giờ lại…?”
Khải Minh tò mò hỏi.
Phạm Nam lau nước mắt.
Sau đó cô ấy nghẹn ngào: “Khải Minh cậu không biết thôi, Tuyết Mai cậu ấy…cậu ấy xảy ra chuyện rồi!”