Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Tên nhóc thối, thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không có cửa thì cậu xông vào, để mạng lại đi!”

Đang nói thì có một tên thuộc hạ trong đó, lấy ra một con dao găm đâm về phía ngực của Khải Minh.

“Bichl”

Con dao găm đâm vào ngực Khải Minh lại khó khăn đâm vào.

“Cái gì?”

Người nọ lập tức trợn tròn mắt.

“Là các người ép tôi!”

Khải Minh tức giận, một chưởng đánh vào đầu người nọ.

Phốc! Đầu biến hình, hai mắt bị đánh ra máu loãng.

Bay ra mấy chục mét, ngã trên mặt đất, đã thành một bãi bùn nhão.

“Là người luyện võ!”

Tên đầu trọc cũng bất ngờ, bàn tay to vung lên: “Cùng lên hết, giải quyết cậu ta!”

Sáu người còn lại cùng xông lên.

Nhưng bọn họ, sao mà là đối thủ của Khải Minh được.

Thành thụ, Khải Minh ra tay chiêu nào cũng bị mất mạng.

Mấy giây ngắn ngủi, sáu nguồi đều ngã xuống đất hơn nữa còn chết rất thảm.

HA? Chỉ còn lại tên đầu trọc đứng tại chỗ, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Dĩ nhiên là bị dọa ngốc.

Đặc biệt là nhìn thấy Khải Minh đang đi về phía hắn ta, hai mắt đỏ ngầu như một ác ma.


Hai chân của tên đầu trọc như bị đóng đỉnh, không nhúc nhích được.

“Mọi người không có chuyện gì sống yên ổn, ở chung hòa thuận tốt biết mấy.

Sao cứ phải ép tôi!?”

Khải Minh đi tới trước mặt tên đầu trọc.

“Vâng…Vâng, không dám nữa, hiểu nhầm…tất cả là hiểu nhầm thôi!”

“Tôi hết lồi nhờ vả, sao ông cứ bắt tôi phải động thủ, khinh người quá đáng!”

Khải Minh nhẹ nhàng thả một cây cỏ trên vai hắn ta.

“Cảm ơn, tôi không dám nữa, tôi không biết…A a ai”

Tên đầu trọc run rẩy, tưởng là Khải Minh sẽ tha cho hắn ta.

Nhưng một giây sau, tứ chỉ của hắn ta chia lìa.

Chỉ còn lại một tiếng hét thảm quanh quần bên bờ sông.

Còn Khải Minh, lúc này cậu đang liếc qua phía sau một thân cây gỗ.

“Núp lâu thế rồi, ra đây!”

Khải Minh rống giận.

Cỏ cây rung rung, một ông lão tóc trắng chậm rãi đi ra.

Chính là bác Khang kia.

Lúc này, sắc mặt bác Khang hơi trắng bệch.

“Thật không ngờ, cậu còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới trình độ này rồi.

Là Võ Khang tôi lỗ mãng, có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn! Nhưng mà chàng trai, tôi không cùng nhóm với những người này!”

Võ Khang vẫn đi theo Khải Minh, từ lúc Khải Minh tay không phá vỡ phiến sắt cho đến tài nghệ phi dao phá đá.

Ông ta nhìn thấy hết.

Trong lòng đã run sợ lâu rồi.



Chẳng trách lại dễ dàng chặt đứt nội lực của mình.

Hóa ra tu vi của cậu ta đã mạnh đến thế này rồi.

Trên thực tế, Võ Khang theo đuôi mà tới thôi.

Thứ nhất là vì Bùi Trung Hiên cướp lấy phiến sắt.

Thứ hai chính là muốn làm rõ thực lực của người trẻ tuổi này.

Nhưng sau khi thấy tàu nghệ của cậu, Võ Khang núp phía sau cái cây khoogn dám đi, cũng không dám nhúc nhích.

Bởi vì chàng trai này, mạnh đến dọa người.

Hơn nữa, còn phát hiện ra ông ta từ sớm rồi.

“Ông cũng tới để cướp phiến sắt sao?”

Khải Minh lạnh lùng hỏi.

“Không dám giấu cậu.

Đúng là như vậy.

Nhưng mà tôi đã tận mắt nhìn thấy thực lực của cậu nên tôi không dám có bất cứ ý đồ nào nữa!”

Một ông lão đầu chín, lại cúi đầu khom lưng trước mặt Khải Minh.

Bởi vì thực lực của ông ta khó khăn lắm mới bằng thực lực của Khải Minh nửa năm trước.

Khải Minh biết trình độ của ông ta tới đâu, chính là mới đọng được nội lực không lâu! Cũng được xem là võ giả nội lực rồi.

Nhìn thấy màu đỏ tươi trong đôi mắt Khải Minh dần tản đi, uy nghiêm trên người liền giảm xuống vài phần.

Võ Khang không nhịn được thở dài một hơi.

“Ông mất rất nhiều năm mới cực kỳ khó khăn luyện ra nội lực, tôi không muốn giết ông.

Ông đi đi, trở về nhắc nhở nhóm người đó, đừng có ý đồ với tôi nữa!”

Khải Minh dần bình tĩnh lại, nói.

“Dặn dò của cậu, Võ Khang tôi sẽ tuân theo.

Cảm ơn cậu đã không giết tôi.

Nhưng, Võ Khang có một điều khó hiểu!”

Hai mắt Võ Khang mang theo kích động và chờ đợi.

“Hỏi đi…”

Khải Minh nói.

“Tôi dùng cả đời nghiên cứu võ đạo.

Bảy năm trước cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ nội lực.

Nghĩ tới có một ngày có thể tiến vào Thiên bảng Việt Nam, làm rạng danh phái võ cổ.

Nhưng, muốn tiếng vào thiên bảng quá khó, không biết cậu bây giờ là vị nào ở thiên bảng?”

“Thiên bảng Việt Nam? Tôi không biết thiên bảng Việt Nam là cái gì…”

Khải Minh khôi phục lại trạng thái bình thường, thản nhiên nói.

“Nhưng hễ là võ giả nội lực, sẽ tiến vào hàng ngũ thiên bảng.

Đó là một danh sách, do bốn ẩn tộc lớn nắm giữ.

Tu vi của cậu như thế, lại không biết sao? Chẳng nhẽ cậu không phải là người của bốn ẩn tộc lớn?”

Võ Khang ngạc nhiên nói.

“Bốn ẩn tộc lớn?”

“Đúng thế, chia thành nhà Vũ Văn, nhà Hoàng Bảo, nhà họ Vũ, còn có nhà họ Phương! Tôi cứ nghĩ cậu là cao thủ của bốn ẩn tộc lớn!”

“Tôi chỉ từng nghe nói đến nhà họ Vũ!”

Khải Minh nhướng mày.

Ấn tộc cực kỳ thần bí, rất ít giao tiếp với thế tục.



Hơn nữa bọn họ còn nghĩ mình có huyết mạch mà người bình thường không có, nên cũng coi thường người thế tục.

Mặc dù đám người đó không xuất hiện ra trước mắt, nhưng người của gia tộc lại phân bố rộng khắp các nơi trên thế giới.

Bình thường đã có lịch sử truyền thừa ngàn năm.

Còn sự xuất hiện của nhà họ Vũ một năm trước, xác thực là làm cho Khải Minh thấy được chỗ lớn mạnh của những thế lực ẩn tộc đó “Người ở thiên bảng, đều là cường giả.

Nhưng người của bốn ẩn tộc lớn, gần như là chiếm tám mươi phần trăm! Còn cổ võ nhà họ Võ chúng tôi, từ sau khi tổ tiên qua đời đã không còn xuất hiện võ giả nội lực nữa.

Mãi cho đến đời tôi này! Nói ra thật xấu hổi”

Võ Khang cười toét miệng.

“Bốn gia tộc lớn đó, thế lực nào là mạnh nhất?”

Khải Minh lại hỏi.

“Cái này cũng không rõ nữa.

Nhưng tục truyền rằng, bốn gia tộc lớn đều có tông sư tọa trấn.

Nhưng rốt cuộc là thật hay giả, e rằng đến ngay cả người của bốn ẩn tộc lớn cũng không biết, chỉ là lời đồn thôi!”

“Không biết tên của cậu là gì, tôi thấy thực lực của cậu ít nhất phải đứng trên hàng năm mươi trên thiên bảng!”

Võ Khang sùng bái nói.

Nói xong, còn cẩn thận lấy ra một một cuốn trục cổ xưa từ trong ngực ra.

Mà mặt trên, ghi lại trăm người ngang tàng trên thiên bảng.

“Tôi còn không biết Thiên bảng là gì thì sao có tên tôi trên đó được!”

Khải Minh liếc mắt, không nhịn được nói.

“Đợi đãi”

Khải Minh chỉ vào vị trí thứ nhất trên quyển trục.

“Sao vị trí thứ nhất lại để trống, hình như là bị người cố tình làm thế!?”

“À, có thể là cậu không biết.

Bởi vì người ở vị trí thứ nhất này, vô cùng thần bí.

Tôi đã từng nghe ba tôi nói, khi còn trẻ người này đã vô địch.

Sau này, từng lấy sức của một mình liến tiếp đổi phó với rất nhiều cao thủ của bốn ẩn tộc lớn.

Tất cả đều không phải là đối thủ của người này!”

“Nhưng mà người này hành tung bí ẩn.

Vô số người muốn điều tra bối cảnh của anh ta nhưng đều không tra được.

Ha ha năm đó ba tôi có nói, chỉ cần anh ta còn một ngày, thì trên đời không ai dám xưng thứ nhất.

Bởi vậy, Thiên bảng có truyền thống này, đó là vị trí thứ nhất mãi mãi để trống!”

Rõ ràng là Võ Khang cực kỳ si mê người này.

Gi ới thiệu cho Khải Minh.

“Hóa ra là thế!”

Khải Minh gật đầu.

“Hôm nay có thể quen biết cậu, là phúc của nhà họ Võ tôi.

Sắp trưa rồi, không biết cậu có hân hạnh cho tôi mời cậu bữa cơm không!”

Võ Khang nổi lên lòng kết bạn.


“Được!”


Khải Minh cũng cảm thấy Võ Khang hiểu biết khá nhiều.


Có một số chuyện mình còn muốn hiểu rõ hơn nên lập tức gật đầu.


“Tôi đi nói trước với bạn tôi một tiếng, sau đó sẽ qual”

Advertisement
';
Advertisement