Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Đã hẹn trước với Đỗ Tâm là cùng nhau đi ăn cơm.

Bây giờ, Khải Minh lại muốn đi cùng với Võ Khang để biết thêm thông tin, cậu liền gọi điện thoại cho Đỗ Tâm nói với cô.

“Sao rồi? Cậu ta có tới không?”

Chu Yến Yến hơi khẩn trương hỏi.

Đỗ Tâm nói: “Chắc là sợ các cậu thật rồi, người ta không tới đâu!”

Lời nói của Đỗ Tâm không khỏi có chút mất mát.

“Không tới mới tốt, anh Minh nói rồi, chúng ta cứ đi thẳng đến khách sạn Bắc Giang ăn cơm, mỡ mang một chút về khách sạn tốt nhất Bắc Giang của các cậu!”

Chu Yến Yến hoan hô nhảy nhót.

Đỗ Tâm hậm hực gật đầu.

Sau đó, mọi người đi thẳng tới khách sạn Bắc Giang.

“Rất xin lỗi, hôm nay đã có người bao toàn bộ khách sạn Bắc Giang rồi.

Mấy anh chị có thể lựa chọn quán khác, rất xin lỗi!”

Không ngờ là vừa đi tới cửa đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại.

Làm cho Chu Yến Yến đang hăng hái bừng bừng không khỏi thất vọng.

Cô ta đã chuẩn bị tốt điện thoại rồi, chỉ đợi chụp ảnh nữa thôi.

Nhưng lại không được vào.

“Khách sạn to thế này mà đã bị bao hết, bao nhiêu người vậy, một chỗ ngồi cũng không có sao?”

Chu Yến Yến hỏi.

Nhân viên phục vụ lắc đầu.

“Ai ya, thật là!”

Chu Yến Yến tức giận dậm chân tại chỗ.


“Thôi bỏ đi, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm, cũng thế mà!”

Đỗ Tâm khuyên bảo.

Sau đó mọi người lại rời đi.

Nhưng mà Chu Yến Yến vẫn luyến tiếc, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu lại nhìn.

Lúc này, một chiếc xe sang trọng chạy tới, đi đến trước cửa khách sạn.

Rất nhiều người giàu có ở Bắc Giang xuống xe.

Bọn họ sửa sang lại comle, đứng ở cửa giống như là đang đợi ai đó.

“Mọi người mau nhìn kìa, người đó không phải là ông chủ nhà họ Bùi sao, ông Bùi Thành Công kia phải không?”

Chu Yến Yến ngạc nhiên nói.

Đỗ Tâm gật đầu: “Đúng là tổng giám đốc Công, hóa ra là tổng giám đốc Công đã bao khách sạn Bắc Giang, điều này cũng dễ hiểu!”

“Nhưng hội nghị trao đổi những năm trước, tổng giám đốc Công không phô trương lớn như thế này.

Thế thì chỉ có một khả năng, đó là có khách quý quan trọng tới!”

Đỗ Tâm nói.

“Khách quý quan trọng?”

Đám người Chu Yến Yến đều tập trung lại tò mò nhìn.

Lúc này, cửa chiếc xe ở chính giữa được mở ra.

Một ông lão đi xuống xe trước, sau đó ông ấy cung kính mời một chàng trai trẻ tuổi ra.

Tổng giám Công tiến lên, cung kính bắt tay.

Khi nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi kia, Chu Yến Yến lập tức trợn tròn mắt: “A! Kia…Kia chẳng phải là Khải Minh sao?”

Đỗ Tâm cũng bất ngờ bụm miệng: “Đúng thế, đúng là Khải Minh.

Cậu ấy nói cậu ấy có chuyện nên không đến được.

Hóa ra là cậu ấy đến khách sạn Bắc Giang!”

“Nhưng mà Tâm à, cậu nhìn đi, nhóm người tổng giám đốc Công rất cung kính với cậu ta nhá, vì sao lại đối xử với một người thấp kém ở hạng dưới như vậy?”

Chu Yến Yến ngày càng thảnh thốt.

Cô ta cảm thấy mặt mình bị vả rồi.



Cái chàng trai trẻ tuổi mà mình vẫn ghét bỏ, người ta lại có nhân mạch như vậy.

Không biết có phải là ảo giác hay không, mà trong nháy mắt.

Mặc dù Khải Minh vẫn mặc quần áo mà mình cho là quê mùa kia.

Nhưng đứng cùng một chỗ với những thương nhân này.

Lại thật là đẹp trai Chu Yến Yến cắn môi, trong lòng hối hận nói.

Khải Minh vẫn chưa nhận ra là có người vẫn đang nhìn anh chằm chằm đến nỗi há hốc mồm.

Lúc này, Khải Minh đang cùng với chủ nhà nhà họ Bùi là Bùi Thành Công cùng với Võ Khang, và mấy người nữa đi vào khách sạn.

Khải Minh cũng không ngờ, lúc đầu anh nghĩ đây chỉ là một bữa ăn đơn giản, thế mà lại mời cả Bùi Thành Công tới nữa.

“Anh Khang, anh xác định người này có thực lực cao siêu à? Nhưng sao tôi nhìn lại cảm thấy cậu ta là một chàng trai trẻ bình thường!”

Bùi Thành Công đi phía sau đang nhỏ giọng nói chuyện với Võ Khang.

“Thành Công, tôi đã bao giờ lừa ông chưa.

Ông tuyệt đối đừng coi thường cậu Minh, thực lực của cậu ấy, tôi và ông đều khó mà tưởng tượng được!”

Võ Khang nói.

“Nếu mà đúng như lời anh nói, thì tốt quá.

Nói không chừng nhà họ Bùi có thể bình an vượt qua mối nguy lần này.

Nếu thế, nhà họ Bùi tôi hứa sẽ phụng sự anh suốt đời!”

“Ha ha, phụng sư tôi, ông có tinh lực này thì đi mà cầu xin cậu Minh đi.

Nếu cậu Minh thật sự có thể đứng chung chiến tuyến với chúng ta thế thì mọi vấn đều được giải quyết!”

Nói xong, mọi người đi vào trong.

Trên bàn rượu, chẳng qua là chào hỏi một lượt.

Sau ba tuần rượu.

Võ Khang xoa chén, ý bảo Bùi Thành Công nói chuyện.

Còn Bùi Thành Công thì sao, ông ta nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy Khải Minh chỉ là một cậu nhóc chưa trải đời.

Bảo ông ta xuống nước cầu xin cậu nhóc này, quả thực là ông ta khó chịu.

“Biehl”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Bùi Thành Công bỗng nhiên đặt chén rượu xuống.

“Tổng giám đốc Công, Trương Thành tôi không hiểu, rốt cuộc là vì sao lại có bữa tiệc rượu trưa nay, với lại tiếp đón người nào?”

Bởi vì Khải Minh ngồi ở ghế thủ lĩnh.

Người này đã không phục từ sớm rồi.

Hơn nữa Bùi Thành Công nói chuyện nịnh nọt nhiều lần, càng làm cho ông ta khó chịu.

“Ha ha, ông Thành, bữa cơm trưa hôm nay đương nhiên là chúng ta mời cậu Minh rồi!”

Võ Khang thản nhiên cười nói.

“Cậu Minh? Ha ha, thứ cho Trương Thành tôi trí nhớ tồi.

Tôi sống lâu thế rồi mà chưa từng nghe nói qua cái gì mà cậu Minh với cậu Mông! Chúng ta đều là người đến trợ giúp cho nhà họ Bùi, mà thầy Khang đã là cao thủ trong cao thủ, lại thêm Trương Thành tôi, không biết còn mời cậu nhóc miệng còn hôi sữa này làm gì?”

Trương Thành cưỡi khẩy.

“Trương Thành, không được xấc xược!”

Còn Võ Khang lại hơi căng thẳng, vội vàng quát lớn.

Trái lại, Bùi Thành Công kẹp ở giữa lại chẳng nói câu nào.

Rõ ràng là ông ta hơi đồng tình với lời nói của Trương Thành.

Khải Minh coi như là nghe ra rồi.

Qủa nhiên a, trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí.

Khải Minh liếc mắt nhìn Võ Khang.

Võ Khang hơi áy náy cúi thấp đầu: “Cậu Minh, cậu nghe tôi nói, chuện là thế này.

Tôi và em Bùi Thành Công từ sớm mấy năm trước đã có quan hệ với nhau.

Tôi từng đồng ý rằng, nếu như có chuyện tôi sẽ ra tay giúp đỡ.

Bây giờ nhà họ Bùi có khó khăn nguy hiểm, tôi liền nhận lời tới đây nhưng khổ nỗi đối thủ quá mạnh, với đẳng cấp của tôi thì sợ rằng không phải là đối thủ!”

“Bởi vậy, không biết cậu Minh có thể giúp đỡ không?”



Võ Khang nói thẳng không che đậy nữa.

“Xin lỗi, tôi không muốn tham gia vào những chuyện dây mơ rễ má này!”

Khuôn mặt Khải Minh hờ hững, nói.

Bùi Thành Công nhướng mày, đặt chén rượu xuống.

Còn Trương Thành ở bên cạnh thì: “Cậu nhóc miệng còn hôi sữa, không muốn tham gia? Tôi thấy có mà là cậu không dám, cậu có thủ đoạn gì thì cứ mang ra đi.

Hai người chúng ta tỷ thí một trận, cũng để cho tổng giám đốc Công nhìn thấy bản lĩnh của cậu!”

“Tỷ thí, thôi bỏ đi.

Tôi không có hứng thú!”

Khải Minh nói.

Bùi Thành Công thì ngẩng đầu, hai chân vắt chéo.

Lúc đầu còn tưởng là cao thủ gì đó thật.

“Ha ha, đại sư Võ Khang, tôi thấy có ăn nốt bữa cơm này cũng không có gì thú vị.

Tôi phải đi rồi, cảm ơn bữa cơm của ông!”

Khải Minh liếc mắt một cái, rồi lại nhìn Võ Khang cười nói.

“Cậu đừng gấp!”

Vừa đứng lên, Võ Khang đã vội vàng kéo Khải Minh lại.

“Cậu Minh, tại tôi không nói trước mọi chuyện.

Vì để tỏ lòng xin lỗi, cậu từng nói với tôi chuyện cậu phải đi tìm linh hồ.

Có một vật, cậu cần phải có.

Tôi đã bảo người chuẩn bị xong rồi!”

Võ Khang vỗ tay, lập tức có thuộc hạ cầm một tấm bản đồ đi vào.

“Cậu Minh, đây là bản đồ đường đi của khu rừng An Lĩnh nguyên thủy.

Từ xưa tới nay, hiếm có người có thể chân chính đi vào bên trong khu rừng nguyên thủy.

Nhưng tổ tiên nhà họ Võ tôi từng trải nghiệm và rèn dũa trong rừng rậm, đã vẽ được một tấm bản đồ.

Mặc dù không giúp được nhiều cho cậu, nhưng tôi nghĩ có lẽ là có chút tác dụng.

Cậu hãy vui lòng nhận cho!”

“Anh già Mạnh, tấm bản đồ này là gia tộc anh vì tìm linh hồ…”

Bùi Thành Công trợn to mắt, lời còn lại đã bị Võ Khang cắt ngang.

“Cậu hãy vui lòng nhận cho!”

Võ Khang lại nói.

Khải Minh nhận lấy, vượt qua rừng rậm, có tấm bản đồ này trợ giúp thì tất nhiên sẽ ít đi nửa số chuyện.

Đúng lúc này.

“Để tôi cảm cho!”

Trương Thành lại vươn tay đoạt đi.

“Cậu nhóc họ Khải kia, xem ra là cậu rất muốn có được tấm bản đồ này a, thế nào, bây giờ tấm bản đồ đang ở trong tay tôi.

Cậu muốn thì có thể tới lấy lại!”

Trương Thành lạnh lùng cười.

Khải Minh thì ngược lại.

Cậu lắc đầu, cứ thế ngồi xuống.

“Cậu có ý gì?”

Trương Thành lạnh lùng hỏi.

Khải Minh không trả lời, mà tiện tay dùng chiếc đũa gắp một cọng rau.


Ngay sau đó, cổ tay chấn động.


Vèo! Cọng rau bay ra ngoài.


Đánh lên trên cửa.


Aml Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa gỗ của căn phòng chợt nổ tung…

Advertisement
';
Advertisement