Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Cái gì?”

Ánh mắt Trương Thành kinh ngạc, đứng thẳng người dậy.

Mọi người trong phong, nhìn là hiểu.

Ngoài cửa, đang có một nhân viên phục vụ đang định bê thức ăn vào, giờ phút này đang giật mình ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Bùi Thành Công chậm rãi hạ chân xuống Không khí trong phòng, nháy mắt ngưng lại.

Lúc đầu, chỉ cho rằng Khải Minh là thẳng nhóc miệng còn hôi sữa, có bản lĩnh gì được.

Nhưng một chiêu này.

Một cọng rau đã đánh nát được cánh cửa gỗ.

Đây phải đạt đến sức mạnh và tu vi hạng nào.

“Nhặt hoa bẻ lá, đều có thể đả thương người!”

Trương Thành chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thì thào lầm bẩm.

Để giảm bớt lúng túng, một người bên phía nhà họ Bùi mỉm cười hỏi: “Thành…đại sư Thành, ông nói gì?”

Một giọt mồ hôi lạnh trên trán Trương Thành chảy xuống, hai mắt đã hoàn toàn trống rỗng: “Nhặt hoa bẻ lá, đều có thể đả thương người!”

Ông ta lại lặp lại một câu.

“Không ngờ, trên đời này thật sự có công phu bực này, đúng thật là mở rộng tầm mắt!”

Trương Thành sợ run.

Ánh mắt nhìn Khải Minh, tất nhiên là đã thay đổi.

“Minh….Cậu Minh, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, đây là bản đồ của cậu!”

Trương Thành cầm bản đồ cung kính đưa qua.


Còn Bùi Thành Công, giờ phút này đang liếc mắt trao đổi với người trong gia tộc mình.

Người trong nhà họ Bùi, ào ào đứng lên.

“Cậu Minh, thứ lỗi cho tôi đã bất kính.

Cầu xin cậu Minh nể mặt anh Khang, cứu nhà họ Bùi tôi thoát khỏi nguy khốn!”

Bùi Thành Công nói xong, cúi đầu thật sâu.

Khải Minh thu bản đồ lại.

Lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Đai sư Khang cũng không giải quyết được ư?”

Cầm tiền của người, giúp người trừ họa.

Nếu không phải là vì tấm bản đồ này rất có tác dụng với mình, thì chỉ mỗi nể mặt Võ Khang thôi thì không đủ để Khải Minh xen vào chuyện của nhà họ Bùi.

“Cậu Minh, là như này…”

Bùi Thành Công vội vàng kể rõ ngọn nguồn câu chuyện ra.

Hóa ra, trước kia nhà họ Bùi từng kết xuống một kẻ thù.

Sau này, kẻ thù đó đi đến nơi đất khách xa xôi.

Cũng không biết từ đâu mà học được một thân bản lĩnh vượt trội.

Vệ sĩ hàng đầu của nhà họ Bùi, cơ bản không phải là đối thủ của một ngón tay của người ta.

Kẻ thù kia tuyên bố.

Cách mỗi mười ngày, sẽ giết một đứa con cháu của nhà họ Bùi, giết đến khi chết sạch mới thôi.

Đến hôm nay, đã có hai người cháu đời sau bị giết hại.

Bùi Thành Công sớm đã hạ lệnh cấm là, cấm con cháu ra ngoài.

Tất cả rầu rĩ trốn trong nhà.

Kẻ thù này tên là Lưu Quốc Báo.

Ý tường của hắn rất đơn giản, đó là làm cho nhà họ Bùi suốt ngày lo sợ bị giết.

Cho nên Bùi Thành Công đành phải mời rất nhiều cao thủ đến.

Hội nghị trao đổi lần này, sở dĩ tổ chức sớm một tháng.



Chính là để thu hút đông đảo những kẻ ngang ngược tới, nhiều người thì sức lớn.

Cổ động cho nhà họ Bùi.

Khải Minh nghe xong thầm nghĩ, chẳng trách mấy người Bùi Hạnh lại lén lút chạy ra ngoài chơi.

“Lưu Quốc Báo này đã từng là con cháu của một gia tộc quyền thế ở Bắc Giang.

Chẳng qua là ba con nhà họ Lưu làm nhiều việc ác, bị tập thể thương nhân Bắc Giang tẩy chay, dẫn đến diệt vong.

Lưu Quốc Báo lòng dạ hẹp hòi, trả thù nhà họ Bùi xong, sợ là những gia tộc khác cũng khó mà may mắn thoát khỏi!”

Võ Khang ở bên cạnh bổ sung thêm, nói.

“Nhưng mà, chúng tôi đã giao hẹn với hắn ta.

Định trong tối mai quyết chiến với Lưu Quốc Báo, nhưng xác thực là người này có thực lực cao.

Nói ra thì thật xấu hổ, Võ Khang tôi mà là đối thủ của hắn sẽ quá sức!”

Võ Khang lắc đầu thở dài.

“Nếu có thể có được sự giúp đỡ của cậu, thì đó chính là phúc của nhà họ Bùi tôi!”

Bùi Thành Công cung kính nói.

Khải Minh không có ấn tượng tốt với Bùi Thành Công này.

Cậu trực tiếp ngoảnh đầu nhìn về phía Võ Khang, nói: “Được, tối mai tôi sẽ đi với đại sư Khang xem sao!”

“Thật tốt quá!”

Sau khi ăn xong.

Khải Minh, nhóm người Bùi Thành Công rời khỏi khách sạn.

Lúc này, một quản gia đi tới.

“Tổng giám đốc Công, người của nhà họ Long ở Bắc Ninh đến rồi.

Muốn thăm hỏi ông!”

“Nhà họ Long ở Bắc Ninh, hừ, bọn họ đến thăm hỏi tôi làm gì, người dẫn đầu là ai?”

Bây giờ Bùi Thành Công đã có Khải Minh giúp đỡ, tất nhiên là sẽ lên giọng một tí.

“Là bà hai của nhà họ Long, còn tặng món quà lớn cho hội nghị trao đổi, đang đợi định ngày hẹn!”

Quản gia tiếp tục nói.

Một bên, Khải Minh nghe thấy vậy, mí mắt hơi giương lên.

Nhà họ Long ở Bắc Ninh, bà hai của nhà họ Long? “Bác quản gia này, bà hai của nhà họ Long có phải là họ Dương không?”

Quản gia vội cười nói: “Cậu Trần, đúng thế!”

Xem ra, đúng là Dương Lan Xuyến.

Không biết vì sao, nghe thấy là Dương Lan Xuyên đến rồi, trong lòng Khải Minh lại có một cảm giác là lạ.

Hơn một năm nay, Khải Minh cũng đã quên Dương Lan Xuyên rồi.

Mọi chuyện năm đó, bất cứ khi nào lãng phí cũng đã trở thành thoảng qua như mây khói.

Nhưng có một chỗ mà Khải Minh không quên được.

Đó chính là một năm trước, mình bị hai nhà Vũ Long đuổi giết, Dương Lan Xuyên đã thả mình đi, cứu mình một mạng.

“Hơn một năm rồi, cũng không biết cô ta sao rồi?”

Khải Minh thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó không khỏi cười khổ một tiếng: “Cô ta có thể sống an an ổn ổn, đã là tốt lắm rồi.

Chúng ta, không gặp mặt thì tốt hơn!”

“Cậu Minh? Cậu Minh?”

Bùi Thành Công ở bên cạnh nhẹ giọng nói.

“Hả?”

Khải Minh hơi ngẩn người.



“Ha ha, không biết bây gið cậu Minh đang sống ở đâu.

Nếu như mà tiện thì chuyển đến nhà họ Bùi chúng tôi là tốt nhất.

Tôi sẽ bảo người đi sắp xếp căn phòng tốt nhất cho cậu!”

Bùi Thành Công nói.

“Ùi”

Khải Minh gật đầu.

Chuyển vào nhà họ Bùi.

Còn Bùi Thành Công, tất nhiên là ông ta ở phòng tiếp khách đằng trước, gặp mặt người nhà họ Long rồi.

“Chào cô, cô Xuyên.

Tôi đã xem danh sách quà tặng của cô.

Món quà tặng lần này thật sự là quá quý giá.

Nhà họ Bùi tôi hơi chịu không nổi a!”

Bùi Thành Công khách sáo nói.

“Tổng giám đốc Công khiêm tốn quá rồi.

Trong lúc cấp bách có thể gặp mặt tổng giám đốc Công, nếu nói ra thì phải là nhà họ Long chúng tôi may mắn!”

Dương Lan Xuyên nói.

Bùi Thành Coogn mỉm cười liếc mắt nhìn Dương Lan Xuyên một cái.

Cô gái này, tuổi còn trẻ mà đã có thể đại diện cho nhà họ Long làm việc, xem ra ắt hẳn là có bản lĩnh hơn người, hơn nữa gặp mặt hỏi han.

Cô còn trả lời khéo léo, làm cho người khác có cảm giác lễ độ nghiêm cần.

Bùi Thành Công khỏi liếc mắt đánh giá cao Dương Lan Xuyên.

“Tổng giám đốc Công, ngài quá bận cho nên Lan Xuyên sẽ nói thẳng mục đích tới lần này.

Bản kế hoạch hợp tác của nhà họ Long chúng tôi, không biết ngài đã xem qua chưa.

Nếu được thì nhà họ Long ở Bắc Ninh chúng tôi có thể triển khai hợp tác sâu rộng với nhà họ Bùi!”

“Ngoài ra, để thể hiện thành ý, nhà họ Long sẽ giao dự án giá trị ba mươi năm nghìn tỷ đồng cho nhà họ Bùi làm!”

Mí mắt của Bùi Thành Công hơi giật lên, rõ ràng là đã hơi xao động.

Nhưng mà ông ta vẫn chưa vội bày tỏ.

“Cảm ơn sự tín nhiệm của nhà họ Long, chuyện hợp tác tạm thời không vội.

Tôi ngực lại có nghe nói, hình như ở Bắc Giang chúng tôi cô Dương Lan Xuyên cũng có một vài bà con ở đây.

Chắc là cô Dương Lan Xuyên hiểu một vài hình thức ở Bắc Giang chúng tôi! Chắc là cũng sẽ nghe một vài bà con của cô nói này nọ đi…”

Quan hệ hai nhà Long và Vũ, không phải là bí mật gì trong giới kinh doanh.

Mà hai nhà Vũ và Bùi thì thế nào, nói thật ra thì quan hệ cũng chẳng ra làm sao.

Bây giờ nhà họ Long bất ngờ phái đại diện tới, Bùi Thành Công không thể không biết lối cẩn thận kỹ càng hơn.

Lúc nghe nói đại diện được cử tới là Dương Lan Xuyên, Bùi Thành Công đã bảo thuộc hạ đi điều tra tư liệu về Dương Lan Xuyên.

“Tổng giám đốc Công nghe ngóng thật là tinh tế tỉ mỉ.

Xác thực, bởi vì liên quan đến quê quán của tôi, những họ hàng của tôi ở đây đã rất nhiều năm không liên lạc rồi.

Coi như là lần đầu tới Bắc Giang đi, vì thế tôi cũng không hiểu rõ về hình thức lắm!”

“Nhưng có một điều có thể xác định đó là, lấy được những dự án đó, nhà họ Bùi sẽ kiếm được tiền, đồng thời cũng sẽ làm sâu thêm chiều sâu hợp tác giữa hai nhà Long Bùi chúng ta, đúng không nào?”

Dương Lan Xuyên mỉm cười.

Bùi Thành Công gật đầu.


Đúng lúc này, quản gia đi từ bên ngoài vào.


Báo cáo nói: “Tổng giám đốc Công, tất cả mọi việc của cậu Minh đã được sắp xếp xong.


Ông có dặn dò gì nữa không?”


Bùi Thành Công nói: “Được rồi, cho người tiếp đãi câu Minh, không đướơc lười biếng nửa phần!”

Advertisement
';
Advertisement