Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Thì ra chỗ này của tổng giám đốc Công cũng đang có khách quý! Xem ra hôm nay đúng là hơi mạo muội!”

Dương Lan Xuyên chỉnh lại sợi tóc, cười nói.

“Nhưng mà không biết là người nào lại có mặt mũi lớn như vậy.

Làm cho tổng giác đốc Công uy chấn phương bắc cung kính như thế?”

“Ha ha, buổi lễ đang được tiến hành, khách quý đến chỗ tôi rất nhiều.

Nhưng vị khách quý này của tôi đúng là có khác biệt.

Cô Xuyên, tôi nghĩ chúng ta để hôm khác bàn lại có được không? Ngoài ra, kế hoạch hợp tác của các cô, tôi sẽ đặc biệt dành thời gian đọc kỹ càng tỉ mỉ.

Mấy ngày nay vừa vặn có buổi lễ lớn.

Cô Xuyên hãy ở lại đi, đợi buổi lễ xong xuôi, chúng ta chính thức tiến hành thương lượng, cô thấy thế nào?”

Dương Lan Xuyên mỉm cười: “Tất cả mọi chuyện dựa theo ông Công dặn dò!”

Biệt thự nhà họ Bùi rất lớn, có rất nhiều khu biệt thự dành cho khách quý.

“Cô Xuyên, thật xin lỗi, khu vực này ngoài tổng giám đốc Công ra thì người ngoài không thể đi vào!”

Ngày hôm sau, Dương Lan Xuyên dẫn theo thuộc hạ của mình định đi dạo trong khuôn viên của nhà họ Bùi.

Nhưng lại bị mấy vệ sĩ ngăn lại.

“Xin lỗi, có hơi mạo muội rồi.

Khu vực khách quý đắc biệt này, không biết là vị khách quý nơi nào ở vậy? Tôi biết rồi, có một cậu Minh hình như là rất quan trọng với tổng giám đốc Công.

Chỗ này không phải nơi cậu Minh ở đó chứ?”


Dương Lan Xuyên cười nói.

Tất cả vệ sĩ đều ngậm miệng không nói lời nào.

Làm cho Dương Lan Xuyên nhíu mày, đi ra.

“Cô chủ, bí mật của nhà họ Bùi rất nhiều, cô không cần phải buồn!”

Thuộc hạ an ủi nói.

“Không phải, tôi đang suy nghĩ, đừng có là đối thủ cạnh trạnh của chúng ta.

Nếu là như vậy, thì mọi cổ gắng của nhà họ Long chúng ta không phải là sẽ uổng phí sao.

Lão hồ ly Bùi Thành Công này, giấu sơn giấu thủy.

Hôm qua nói chuyện lâu như vậy, cũng không nhìn ra ông ta có thái độ gì.

Hợp đồng ba mươi năm nghìn tỷ mà cũng bình tĩnh như vậy, rốt cuộc ông ta muốn làm gì đây?”

Dương Lan Xuyên ôm vai nói.

“Hay là đợi sau khi buổi lễ kết thúc, xem ông ta nói thế nào? Cô chủ, cô cũng có thể quan sát nhiều hơn ở buổi lễ.

Liên lạc với những thương nhân ở khắp nơi, đều có sự trợ giúp lớn cho nhà họ Long chúng ta!”

“Tôi biết rồi, nhưng buổi lễ kiểu này, tôi không có hứng thú.”

“Thế chúng ta đi đâu?”

“Ha ha, ở Bắc Giang có một vài họ hàng của nhà họ Dương chúng tôi.

Tính ra thì đã bảy, tám năm tôi chưa gặp họ rồi.

Nhân khoảng thời gian này, tôi có thể đi thăm bọn họ!”

Dương Lan Xuyên nói.

Chẳng qua là khóe mắt lại mang theo một vệt trêu ti, Đang nói chuyện.

Một người nước ngoài chào hỏi lướt qua Dương Lan Xuyên.

Dương Lan Xuyên khẽ gật đầu, mỉm cười với bọn họ.



Lại không lưu ý đến, một người nước ngoài trong đó nhìn Dương Lan Xuyên, trong mắt thoáng có tia sáng hèn mọn! “Ding dong!”

Một quầy trong khu nhà.

Vang lên tiếng chuông cửa.

Cửa phòng mở ra.

“Ø, tôi cứ tưởng là ai.

Hóa ra là Dương Lan Xuyên a.

Bảy, tám năm không gặp, đã lớn thế này rồi a.

So nào? Đến nhà chúng tôi làm cái gì, không phải là đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi sao?”

Người mở cửa là một phu nhân trên dưới bốn mươi tuổi.

Lúc này đang ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Chặn kín cửa không cho vào.

Trong lời nói, còn mang theo ý tứ châm chọc.

Mà bên trong, đang vang lên từng trận tiếng ồn huyên náo.

Rõ ràng là đang có rất nhiều khách ở trong phòng.

“Thím à, chẳng qua là bảy tám năm không gặp nên hơi nhớ mọi người.

Đến thăm mọi người!”

Dương Lan Xuyên lạnh lùng cười.

Cô nhẹ nhàng đẩy thím ra, đi thẳng vào phòng.

“Này, cô!”

Bà thím tức giận.

Mà trong phòng, có rất nhiều khách, lúc này đang ngồi trên sô pha nói cười.

Có nam có nữ, có già có trẻ.

Nhìn thấy Dương Lan Xuyên đi vào, bầu không khí trong phòng nháy mắt ngưng lại.

“AI Đây không phải là con bé Xuyên sao? Tôi còn tưởng là ai, đúng là ít khách, đã trở thành cô gái lớn rồi!”

Một người trung niên đứng lên, vừa mừng vừa sợ nói.

“Chút”

Dương Lan Xuyên khẽ gật đầu.

“Ha ha, đúng là nghèo ở phố thị không người hỏi, giàu ở nông thôn có họ hàng xa a.

Có phải là biết được Minh Trí nhà chúng tôi đã thăng chức rồi, nên có vài thân thích a, nghe xong liền mò tới!”

Nhưng ở trên sô pha, có một bà cô khác cướp quả quýt rồi cười lạnh nói.

Lời này vừa nói ra, làm cho không ít thanh niên nam nữ nhìn Dương Lan Xuyên châm chọc.

“Thím hai, nhiều năm trôi qua vậy rồi mà miệng của thím đúng là vẫn không thay đổi! Tôi nhớ năm đó, cũng tại vị trí này, thím cũng châm chọc mẹ tôi đến nỗi vô cùng xấu hổi”

Dương Lan Xuyên cười nói.

“Khụ khụ, Lan Xuyên.

Chuyện năm đó đừng nhắc đến nữa.

Phải rồi, năm đó ba cháu bị bệnh, những năm này cũng chưa từng liên lạc, rốt cuộc là sao rồi? Lúc nà, chú cả quan tâm hỏi.

“Đã khỏi lâu rồi!”

Dương Lan Xuyên nói.



Khoảng tám năm trước, ba của Dương Lan Xuyên mắc bệnh, bởi vì những năm đó bị người khác lừa rất nhiều tiền, ngay lúc đố không có tiền trị liệu, sẽ đến tìm chú ở Bắc Giang vay tiền.

Nhưng, bất kể ba mình có cầu xin thế nào, bọn họ cũng đều từ chối.

Cuối cùng thím cả đã đuổi hai mẹ con Dương Lan Xuyên như đuổi chó ra ngoài.

Còn cầm lâm sản ném ra ngoài, lâm sản đều là những thứ mẹ cô tỉ mỉ chọn lựa.

Nhưng, rơi lả tả trên đất.

Chuyện này, khung cảnh này đã để lại dấu tích trong lòng Dương Lan Xuyên, Cô đã từng thề, nhất định phải liều mạng học tập, tìm lại tất cả thể diện về.

Không cho người khác coi thường nữa.

Vì thế, Dương Lan Xuyên thành công thi đậu đại học Hoàn Kim.

Nhưng sau này cô nhận ra, co dù bản thân có cố gắng thế nào, đều không thoát ra khỏi bóng ma nghèo khổ.

Cô tìm được một người bạn trai mình thích.

Nhưng lại bị người khác nhìn bằng nửa con mắt.

Cô không chịu được loại cảm giác này, cô muốn làm người bề trên! Mà hôm nay tới đây, Dương Lan Xuyên muốn thực hiện nguyện vọng của bản thân, nguyện vọng bao nhiêu năm nay..

“Hừ, thế cô tới tìm chúng tôi làm cái gì? Có phải là mẹ cô lại mắc bệnh không, nói cho cô biết, chúng tôi không có tiền!”

Thím cả bước tới nói.

“Mẹ, mẹ không thấy sao.

Bây giờ chị họ đang ăn mặc đồ đắt tiền thế kia, chắc là tới tìm chúng ta để khoe khoang đây mà.

Nói không chừng, người ta đã tìm được người chồng giàu có!”

Một cô gái nói.

“Năm đó, tôi nhớ hình như là thím hai, vì để đuổi tôi và mẹ tôi đi, đã ném cho mẹ tôi một trăm bảy mươi năm nghìn đồng, coi như là bồi thường cho lâm sản của chúng tôi! Thím hai, thím còn nhớ không?”

Thím hai hít sâu một hơi: “Thế nào, cô còn muốn trả thù à?”

Thím hai đứng dậy quát lên.

“Không phải là trả thù, tôi đến là muốn trả thím một trăm bảy mươi năm nghìn đồng năm đó.

Bởi vì, lúc trước tôi đã thề, một trăm bảy mươi năm nghìn này, tôi sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần cho thím!”

Dương Lan Xuyên nói xong, chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Thím hai, chú cả, bây giờ các người có thể ra chỗ cửa sổ nhìn xuống bên dưới.

Tiền tôi trả lại cho mấy người đều ở bên dưới!”

Thím cả và thím hai sửng sốt.

Đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Lúc mà đi xuống xem, tất cả mọi người đều kinh ngạc bịt mồm.

“Trời ơi!”

Bọn họ trợn to mắt, bởi vì dưới tầng….đỗ rất nhiều xe xịn, trước xe xịn còn đặt rất nhiều túi to.

Nhìn từ xa, trong túi to, tất cả đều là tiền giấy màu xanh polime.

Qủa thực là làm mê loạn ánh mắt mọi người.

Thím hai trực tiếp ngã ngồi xuống đất tê liệt.

Điên cuồng nuốt nước miếng.

Gi ð phút này, cửa phòng mở ra, một đội vệ sĩ mặc đồ đen của Dương Lan Xuyên đi vào.


“Tiền dưới lầu là trả cho thím, bây giờ tôi cho thím đi đếm, người của tôi sẽ theo dõi thím.


Không đếm xong, thì một hạt cơm cũng không được ăn, một ngụm nước cũng không được uống!”


Dương Lan Xuyên lạnh lùng nói với thím hai đang vô lực.


Nhất thời, mọi người trong phòng không dám nói tiếp nữa…

Advertisement
';
Advertisement