Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Chương 615: Nỗi khổ tâm Trần Hạo tinh thông Độc Tâm Thuật.

Chỉ cần so với tu vi thấp hơn nhiều, Trần Hạo trong nháy mắt có thể nhìn ra được cô ta đang suy nghĩ gì.

Mà vừa mới đụng phải Mạnh Khê, kỳ thật Trần Hạo liền đã hiểu rõ sự tình toàn bộ.

Còn lòng dạ độc ác Dương Yến thì thật là điên cuồng, một khi lòng ghen của đàn bà nổi lên thì quả là kinh khủng.

Trần Hạo sợ cô gái tên Mạnh Khê sẽ xảy ra chuyện nên đưa Mã Hiểu Nam đi tìm.

Bởi vì quá trình của sự việc này rất đơn giản.

Khoảng một tuần trước, là khoảng thời gian đầu Dương Yến ra ngoài học.

Dương Yến trực tiếp tìm đến nhà Mạnh Khê, gọi cô bé ra ngoài.

Là muốn nhờ cô bé giúp Dương Yến một việc.

Đó chính là theo dõi Mã Hiểu Nam một cách bí mật và cố gắng đánh cắp học bổng.

Sau đó rồi hãm hại vu oan.

Trong lúc đó, cô ta để chồng mình bí mật hỗ trợ.

Nếu Mạnh Khê đồng ý thì Mạnh Khê lấy được 200.000 tệ, số tiền này Mạnh Khê có thể dùng để chữa bệnh cho mẹ. Đam Mỹ H Văn


Bởi cách đây nửa tháng, mẹ Mạnh Khê lâm trọng bệnh.

Cô bé là một gia đình nghèo và không có cha.

Tuy nhiên, Mạnh Khê dù sao cũng không thể làm những việc như trộm tiền vậy được.

Cho đến khi Dương Yến lại đe dọa, nếu cô bé không làm thì sẽ làm mọi cách để cắt đứt học bổng của Mạnh Khê, thậm chí khiến Mạnh Khê không thể thi đại học.

Không thể lấy bằng tốt nghiệp trung học của mình.

Ước mơ lớn nhất của mẹ Mạnh Khê là được nhìn Mạnh Khê đậu vào đại học.

Mạnh Khê kinh hãi, cả đêm không ngủ được, mỗi giây phút như bị tra tấn lương tâm, nội tâm rối loạn..

Mãi cho đến khi Dương Yến bắt đầu ra tay, chuẩn bị thời điểm cho Mạnh Khê nghỉ học.

Mạnh Khê đành phải đồng ý yêu cầu này.

Trong thời gian đó, Mạnh Khê bắt đầu bí mật theo dõi Mã Hiểu Nam cho đến khi cô rút tiền, sau đó một đêm Mạnh Khê cầm chìa khóa đã sao chép bí mật vào phòng tài vụ.

Việc theo dõi này đã có chồng Dương Yến giám sát.

Cho nên mới có cảnh Hiểu Nam trộm tiền.

Sau khi Trần Hạo nhìn thấy Mạnh Khê, thực ra trong lòng cô bé rất đơn giản.

Đọc hiểu trong lòng của cô suy nghĩ gì, căn bản cũng không khó.

Cũng chính vì là người bị hại, lại hiếu thuận, Trần Hạo muốn giúp Mã Hiểu Nam làm sáng tỏ.

Hai là cứu cô bé ấy.

Một khi cô bé thực sự trả 200.000 nhân dân tệ cho chi phí y tế, trường đại học của cô bé chắc chắn sẽ không thể tham dự kỳ thi, và thậm chí sẽ phải ngồi tù, và cuộc sống của cô bé ấy sẽ bị hủy hoại.



(kiểu này là dạng ng trộm là cô bé nếu vu khống Hiểu nam k thành, thì khi sự thậ phanh phui thì cô bé sẽ là ng bị tội, còn lại ng ném đá dấu tay thật là nham hiểm J) Vì vậy, Trần Hạo cho rằng Dương Yến này quá ác độc.

Lúc ở trong phòng hiệu trưởng, Trần Hạo tim đập muốn chết.

Và sau khi nghe Trần Hạo kể lại.

Mã Hiểu Nam sợ hãi che miệng.

Đương nhiên cô tin lời Trần Hạo nói, nhưng cô không thể tin được, cho dù là Dương Yến hướng về chính mình, nhưng không đến mức đến nước này? Sự kinh hãi của lòng người khiến Mã Hiểu Nam toàn thân run lên.

“Mạnh Khê thì sao? Nếu là thật, Mạnh Khê cuộc đời thật sự là hỏng rồi, cô bé vất vả như vậy!” Mã Hiểu Nam lo lắng hỏi.

“Cũng không sớm, nhưng ta đoán rằng Dương Yến cũng sẽ phái người tiếp tục quan sát Mạnh Khê, cho nên chúng ta càng sớm càng tốt!” Trần Hạo lái xe nhanh.

Sau một thời gian ngắn, đã đến một khu phố ổ chuột ở ngoại ô Kim Lăng.

Từ xa đã thấy cửa nhà Mạnh Khê.

Mạnh Khê đang cầm một chiếc phích đựng đồ ăn, hình như cô bé vừa nấu cơm chuẩn bị gửi cho mẹ, cô bé đang khóa cửa.

Chỉ sau đó, hai chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước.

Một vài người đàn ông khỏe mạnh bước xuống xe, năm sáu người, đầu nhỏ, đeo dây chuyền vàng trên cổ, túi xách lỉnh kỉnh, phì phèo điếu thuốc trong miệng chặn Mạnh Khê.

“Cô gái nhỏ, giao đồ ăn vội như vậy sao?” Người dẫn đầu chế nhạo.

“Tại sao … lại là ngươi, ta đã làm theo lời ngươi nói, tại sao vẫn quấy rầy ta?” Mạnh Khê sợ hãi lùi lại một bước, cầm chặt chiếc phích đựng đồ ăn.

“Này, đừng sợ.

Thật ra chúng ta đến không có ý gì khác.

Nguyên nhân chính là muốn nói với cô bé không được tiết lộ chuyện này.

Sau khi nghĩ lại, chúng ta chỉ nghĩ đến một cách, đó là Quay video ngươi, chỉ cần cô bé không nói, video này sẽ luôn nằm trong USB, nhưng một ngày nào đó cô bé không thể mà nói ra, video này sẽ được lan truyền đến các trang web lớn, và bé sẽ nổi tiếng cả nước! ” Người đàn ông mạnh mẽ cười.

Những cái đã có sẵn là DV.

“cô bé đừng lo lắng, chúng ta mau thôi,đừng cố gắng chống cự, nói không chừng ta dễ chịu, sẽ còn cho ngươi một số tiền, ngươi cầm cái này đi cứu mẹ ngươi!” Người đàn ông dẫn đầu nói, kéo Mạnh Khê đi qua.

Chiếc phích trực tiếp rơi xuống đất.

Bên trong, những bữa cơm Mạnh Khê cẩn thận nấu cho mẹ đều bị hất tung, vương vãi khắp mặt đất.

Còn Mạnh Khê bị đại ca bịt miệng, nhét vào trong xe.

Các người còn lại cười thích thú.

Mà đúng lúc này.

Một trong những người này đã bị một bàn tay tóm chặt.

“A!” Hắn đau đớn hét lên.

Nhưng ngay lập tức có một âm thanh xuyên thấu.

Cả lỗ tai trực tiếp bị kéo xuống, trong phút chốc, nửa khuôn mặt đều là máu.



Trần Hạo hất tai sang một bên.

Hắn ta cũng cầm một cây gậy sắt lớn được lấy từ bên cạnh ra.

Nó chỉ là một phát bụp vào đầu người này, và đầu người này u đầu sứt trán.

Sủi bọt mép trực tiếp ngã xuống đất co giật.

Và chính cảnh tượng này đã khiến 5 người còn lại bàng hoàng.

Người đàn ông dẫn đầu thậm chí còn trèo ra khỏi xe.

Lập tức mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

“Chết tiệt, tiểu tử thúi, dám phá hỏng việc của chúng ta, ta cho rằng ngươi muốn chết!” Khuôn mặt của người đứng đầu lớn miệng nói Hắn ta lấy ra một con dao găm trực tiếp từ thắt lưng của mình.

Và sớm đã có kẻ cầm dao găm đâm về phía Trần Hạo.

Chỉ là Trần Hạo tốc độ cực nhanh.

Đưa tay ra, anh lại nắm lấy tai người đàn ông và vặn mạnh.

“AAAA!” Người kia đau đớn hét lên.

Xẹt! Trần Hạo lại rút lỗ tai ra, ném sang một bên.

Tiếp theo đó, một cây gậy khác vụt tới, đầu người này bẹp dúm và văng ra ngoài.

“Thằng khốn, cùng tiến lên!” Mí mắt của người đàn ông dẫn đầu co giật dữ dội.

Hắn ta di chuyển nhanh nhất, mặc dù nặng 200 ký, nhưng động tác của hắn không hề vụng về.

Hắn ta rất thông minh.

Chạy qua bay tới là đập vào đầu Trần Hạo một cước.

Trần Hạo rất bình tĩnh.

Vung một thanh sắt lớn, đó đập vào chân người đàn ông.

“AO!” Bắp chân gập trực tiếp với đùi và ngón chân chạm vào đùi.

Méo mó đáng sợ.

Hắn ta thậm chí còn la hét như một con lợn.

Hắn nằm xuống trước mặt Trần Hạo, toàn thân co giật.

“Ta chẳng muốn dùng nắm đấm đánh các ngươi, đồ khốn kiếp!” Trần Hạo lạnh lùng nói.

Nắm lấy lỗ tai của người đàn ông to lớn này, dựt nó ra và ném nó sang một bên.


Người đàn ông to lớn này bê bết máu, và hắn ta sắp ngất đi vì đau đớn.


Số ít người còn lại nhận ra người này rất lợi hại, hoàn toàn không phải là đối thủ, ngay cả boss(cầm đầu) cũng bị đánh.


Mà lại kéo tai như thế là quá tàn nhẫn! Những người còn lại ném con dao găm và muốn chạy.


Nhưng làm thế nào nó có thể được? Trần Hạo đuổi theo bọn họ, một thanh sắt vụt một cái, nhanh chóng nằm xuống đất, nhân tiện lấy tai chúng nó ra, cho mấy con chó hoang ăn …

Advertisement
';
Advertisement