Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Chương 616: Dương Yến quỷ quyệt Trần Hạo ném cây gậy, những người này đều đã nằm trên mặt đất.

Còn Mã Hiểu Nam cũng vội vàng lên xe đỡ Mạnh Khê dậy.

Mạnh Khê vốn là một cô gái nhỏ yếu ớt, cảnh tượng vừa rồi khiến cô sợ chết khiếp.

Cô bé không biết nếu như mình thật sự bị những người này làm nhục, vậy còn có thể nào sống sót.

Thậm chí nói sẽ tự sát.

Trong thời gian này, Mạnh Khê đã làm quá nhiều điều trái với lương tâm của mình.

Bản thân điều này đã tác động mạnh đến tinh thần của cô bé.

“Cô giáo Mã!” Nhìn thấy Mã Hiểu Nam, Mạnh Khê không kìm được nước mắt, rơi vào trong vòng tay của Mã Hiểu Nam mà khóc.

“Cô giáo Mã, người đối tốt vơi em như vậy, em không phải người, con không phải là người!” Cô bé ấy khóc nói.

“Được, được rồi, cô biết rồi, cô không trách em, mẹ em bệnh tật, gia cảnh khó khăn như vậy sao không nói với cô?” An ủi Mạnh Khê, trong lòng Mã Hiểu Nam cũng rất khó chịu.

Cô không thể tưởng tượng được.

Nếu không phải Trần Hạo trở về, nếu như hôm nay Trần Hạo không có tới tìm đến mình.


Vậy đêm nay, Mạnh Khê, một cô gái ngoan hiền và đáng thương sẽ trải qua những gì? Đối với một cô gái đầy hứa hẹn như vậy, tương lai của cô ấy có thể bị hủy hoại.

Mã Hiểu Nam không dám nghĩ tới nữa.

May mắn thay, mọi thứ đều may mắn.

“Thưa cô, em ăn trộm số tiền đó!” Mạnh Khê đã khóc, cô đã nói ra tất cả.

Giờ phút này, cô gái này không còn giấu được điều gì trong lòng.

Cô ấy nói tất cả cùng một lúc.

“Em không dám động số tiền đó, cho dù thiếu tiền, em đi dạy thêm cho người khác, em đi làm cho ai đó, em sẽ không động số tiền, không sạch sẽ này!” Mạnh Khê khóc.

“Mặc kệ đi, cô hiểu em!” Mã Hiểu Nam đã ở bên an ủi Mạnh Khê.

Còn Trần Hạo theo Mạnh Khê đi ra trước cửa,dưới một miếng ngói.

Đống tiền Mạnh Khê chôn được tìm thấy.

Ròng rã hai mươi vạn, một phần không thiếu..

Không khỏi cảm động, nhân phẩm của Mạnh Khê và Trần Hạo có chút xúc động.

“Được rồi, đừng khóc, mẹ em còn chưa ăn, nấu thêm chút đồ ăn nữa, sau đó đưa đên bệnh viện, cô cũng sẽ đến thăm mẹ em!” Mã Hiểu Nam lau nước mắt cho Mạnh Khê.

Chẳng bao lâu, bữa ăn được chuẩn bị và lại được đặt vào phích đựng đồ ăn.

Trần Hạo chở Mã Hiểu Nam và Mạnh Khê đến bệnh viện.



Về phần nhừng người đó, Trần Hạo gọi một cú điện thoại, tự nhiên có người đến xử lý hiện trường bừa bộn.

Trần Hạo cũng đến bệnh viện thăm mẹ Mạnh Khê, mặc dù bệnh không nhẹ, nhưng là cũng tuyệt đối không có biện pháp Ngay cả trong mắt Trần Hạo, đây hoàn toàn không phải là một căn bệnh nghiêm trọng.

Tuy nhiên, nếu chữa khỏi sẽ tốn rất nhiều tiền.

Đây là lý do chính làm khó khiến Mạnh Khê như vậy.

Trần Hạo ứng trước toàn bộ chi phí chữa bệnh.

Cô cũng hứa với Mạnh Khê rằng chi phí sinh hoạt và học phí khi vào đại học cũng sẽ do Tập đoàn kinh doanh Kim Lăng tài trợ.

Về phần mẹ Mạnh Khê, khi bà khỏi bệnh, Trần Hạo cũng sẽ nhờ Lý Chấn Quốc thu xếp công việc.

mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.

Trần Hạo an ủi Mạnh Khê.

Vào thời điểm tất cả những việc này được thực hiện, đã hơn chín giờ tối.

Bởi vì Mạnh Khê hôm nay thực sự bị đã kích, Mã Hiểu Nam ở bên cạnh không ngừng tán gẫu với cô bé.

Còn Trần Hạo đại ca cũng không biết làm sao để thuyết phục cô gái nhỏ này.

Dứt khoát cầm ấm nước, ra tiếp nước.

Đó cũng là lúc này.

Bùa ngọc trong tay Trần Hạo chợt có cảm giác.

(giọt máu thứ 2 từ Mã Hiểu Nam chắc chắc 101%) J Trần Hạo toàn thân chấn động.

Lá bùa bằng ngọc có phản ứng, cho thấy người có thân thể Chí Âm nhất đang ở gần đó.

Trần Hạo vui mừng (như vớ dc gì ngoài tiền????) Vội vàng nhìn quanh.

Nhưng điều khiến Trần Hạo thất vọng là cảm ứng này nhanh chóng tan biến không còn tăm hơi.

(đậu phộng ôm cua khét vãi L) Vừa rồi có vẻ như là ảo giác.

“Chuyện gì xảy ra? Làm sao không có rồi?” Trần Hạo ngạc nhiên.

Thất vọng.

Vừa rồi, phản ứng của ngọc phù rất mạnh, như vậy có nghĩa là người có cơ thể chí Âm nhất định đang ở ngay bên cạnh, rất gần.

Nhưng đột nhiên tan biến chứng tỏ đã rời đi.

Trần Hạo lại chạy đến bệnh viện, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy gì.

Chờ đến khi Trần Hạo trở về.

Mã Hiểu Nam vừa đi ra.



“Mạnh Khê đã ngủ thiếp đi trên giường, cô bé trong thời gian này căng thẳng và mệt mỏi, Tiểu Hao, đi thôi!” Đường Mã Hiểu Nam.

“Nhưng, ta lại có một ít không yên tâm với hai mẹ con họ về vấn đề an toàn!” “Đừng lo lắng, ta đã nhờ vệ sĩ bí mật bảo vệ bọn họ, ngươi cứ yên tâm đi!” “Ừm, Mạnh Khê nói, ngày mai cô bé sẽ nói sự thật với cảnh sát, Tiểu Hạo, tôi mong anh có thể bảo vệ cô ấy, cô bé đã rất đáng thương rồi, đừng để cô bé ấy bị tổn thương lần thứ hai!” “Mọi thứ đều có ta!” Và nghe Trần Hạo nói.

Mã Hiểu Nam trong mắt hiện lên vẻ thần sắc.

Thậm chí còn có một cái nhìn khác trong mắt cô ấy.

Bởi vì chỉ cần có Trần Hạo ở bên, cô sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, cho dù trên trời xuống biển, Mã Hiểu Nam cũng không sợ hãi vì đã có Trần Hạo.

Cô thậm chí còn tự hỏi sẽ hạnh phúc biết bao nếu cô và Trần Hạo ở bên nhau, kết hôn và chung sống.

Cô ấy cái gì củng không cần, tiền của Trần Hạo càng lại không cần đến, cô ấy chỉ muốn hai người ở bên nhau.

Nhưng Mã Hiểu Nam biết trong lòng Trần Hạo vẫn còn ghi nhớ lấy việc mất tích Tô Đồng Hân.

Bản thân … không thể ích kỷ như vậy.

Trong lòng có một nỗi đau không nói nên lời, Trần Hạo càng quan tâm, ân cần bao nhiêu thì nỗi đau này trong lòng cô ấy càng mãnh liệt bấy nhiêu.

Sau đó Trần Hạo tiễn Mã Hiểu Nam trở về, mẹ Hiểu Nam lại nấu cơm, ở đó ăn xong Trần Hạo trở về biệt thự.

“Chồng, thế nào rồi?” Bên kia, Dương Yến hỏi.

“Mẹ kiếp, đúng là đồ độc ác.

Mấy cái đầu to không liên lạc được nữa.

Con đến bệnh viện kiểm tra, hình như mẹ Mạnh Khê đã chuyển viện rồi, mẹ nó không còn nằm trên giường đó nữa.

Chuyện gì vậy?” đây rốt cuộc là tình hình gì?” Chồng Dương Yến cau mày nói.

“Chắc các người ấy vui quá nên quên mất, còn mẹ Mạnh Khê không đợi đủ tiền đóng viện phí, có thể đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

sau một lát rồi gọi điện hỏi lại bọn họ.

sung sướng đến đâu, Dù vui thế nào cũng sẽ trở lại! ” Dương Yến nói.

“Ừm, ta cũng đã dùng rất nhiều quan hệ để tra lý lịch của tên nhóc đó, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội để cho hắn lãnh giáo được sự lợi hại của ta! Chỉ là những người này cho tới bây giờ vẫn chưa trở lại.

kỳ quái” Chồng Dương Yến vừa nói mỉa mai.

Lúc này, rất nhiều tin nhắn đến từ điện thoại di động của hắn.

Có vẻ như những người này đã thương lượng với nhauvà gửi nó cho hắn ta.


Chông Dương Yến vội vàng cầm lên xem.


“Mẹ kiếp, có ý gì đây?” Chồng Dương Yến cau mày sau khi đọc đoạn tin nhắn.


“Sao vậy chồng?” Dương Yến nói, “Những người này thực sự gửi các tin nhắn văn bản giống hệt như nhau, và nội dung của các tin nhắn chỉ có ba từ.” Dương Yến chồng lắc đầu.


“Ba chữ đó?” “chúc may mắn!”

Advertisement
';
Advertisement