Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

‘Công ty nhà Triệu Nhất Phàm là Công ty truyền thông.

Lợi nhuận hãng nấm khoảng sáu bảy triệu.

Không được xem là cao nhưng cũng không tê.

Vị trí nhà hàng được chọn là một nhà hàng trong khách sạn sang trọng, chờ sau khi nhóm Trần Hạo bước vào, đúng là đã có một bản thức ăn và rượu rất xa xỈ.

Thật đảng tiếc khi người thực sự muốn mới lại không đến.

“Nhất Phàm, các con đến rồi!”

Triệu Cương đứng lên cười gượng.

Bây giờ con gái gặp rắc rối lớn như vậy, công ty thì bị chèn ép, ví dụ như cậu Vệ đã nói lời tàn nhãn răng có thể công ty sẽ đóng cửa trong vòng một tháng, Mười mấy năm tâm huyết đã vỡ tan.

Bãy giờ chỉ có thể cười gượng cho vui.

“Chào bác trai, chào bác gái!”

Mọi người cùng chia ra chào.

“Nhất Phàm, hôm nay ba muốn hỏi con, chẳng phải lúc trước con đã nói con có một người bạn rất tài giỏi, quan hệ rất rộng há, hôm nay người bạn đó có đến.

không?”

Triệu Cường nhớ vải ngày trước con gái có nói rẫng con có một người bạn quen với sơn trang suối nước nóng.

Cho nên Triệu Cường mới hỏi như vậy.


Nếu người đó có thể giúp đỡ thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều hay sao.

“Đến, nhưng mà ba à, mọi chuyện không như ba nghĩ đâu, quan hệ của cậ không phải như lúc con nói.

‘Sắc mặt Triệu Nhất Phàm rất hờ hững.

Hôm nay Tiần Hạo có đi theo hay không, cô ta cũng không tỏ thái độ rõ ràng.

“Hữ, Nhất Phàm, chị còn giữ thể diện cho người ta làm gị.

Đúng đó bác trai, lúc trước, tụi con cứ nghĩ Trần Hạo rất tài giỏi, quan hệ rộng nhưng bây giờ tụi con đã biết, cậu ta là một thẳng trai bao được người ta nuôi thöi, Vậy nên mới có.

thế tự do ra vào sơn trang, lại côn không phải chỉ có một người nuôi!”

“Nhìn thì giỏi đấy nhưng mà hèn hạ, người ta sẽ không giúp chúng ta đâu!”

Lâm Kiều đứng lên mắng.

Thật ra mắng xong là hơi hối hận ngay.

Sai rồi! Hình như cô ta đã quên chuyện này, phải biết rằng, Trần Hạo của trước kia, có thể làm người như Lý Phi Hồng phải khom lưng xin lỗi mọi người.

Cho thấy rắng quan hệ cúa Trần Hạo rất rông Nếu như anh đi tìm tình nhân của anh, nói không chừng sẽ giải quyết được.

chuyện này! Ây da, lúc đó Lâm Kiều cũng nghĩ đến điều này.

Những quan trọng, Trần Hạo không phải là cậu ấm đại gia như cô ta tưởng tượng, đã từng hy vọng quá nhiều nên thất vọng cũng nhiều.

Lăm cho cảm xúc của Lâm Kiều bất ổn, không để ý đến chuyện này.

“Thì ra là vậy!”

‘Vợ chồng Triệu Cường nghe vậy, ánh mắt buồn bã ảm đạm.

Hôm nay là lần đầu tiên họ gập Trần Hạo, không ngờ cậu thanh niên nhìn thỉ thư sinh này lại dơ bẩn hèn hạ đến thế.



- Thật lòng không biết tại sao cô con gái xinh đẹp của mình lại làm bạn với loại người như vậy? Sắc mặt của vợ chồng Triệu Cường có hơi không vui.

Trần Hạo ngồi ớ đãng kia, không nói câu nào.

Quay mâm ấn cơm.

Rất nhiều món ãn ngon, Trần Hạo thật sự đói bụng.

Nhìn thấy cảnh này, sự chán ghét trong mắt của vợ chồng Triệu Cường càng đâm nét hơn.

“Nếu cậu đói bụng gì cứ gọi một phần cơm té rồi ãn đi!”

Mẹ của Triệu Nhất Phàm là một người phụ nữ cao gầy, cực kỳ xinh đẹp.

Mặc dù năm nay đã gần bổn mươi nhưng khi nhìn thì trẻ trung như chưa đến hai lãm tuổi.

Lân da cực kỷ trắng.

Giờ phút này, bà ta khoanh tay, lạnh lùng nói.

Cơm tẻ, nói thẳng ra là cơm trắng, ©ổ ÿ sỉ nhục Trần Hạo.

“Hữ, đúng rồi, cử ấn cơm trắng là được, đúng là ngu ngốc, đã là lúc nảo rồi mà chỉ biết ăn thôi! “Các cậu nói xem cậu ta đến đây làm gì? Chẳng giúp được gì mà chỉ biết ân nhờ uống nhờ, mặc dù được bao nuôi nhưng vẫn không mất đi sự hèn hạ tận trong xương tủy, có thể ãn miễn phí là sẽ ăn miền phí!”

“Đúng là không biết những người đó nghĩ thế nào mà lại đi nuôi một thâng trai bao như thế này!”

Lâm Kiều dẫn đầu nhóm nữ sinh, ngay lập tức sĩ nhục Trần Hạo.

Trần Hạo thầm cười gượng.

Mắng đi, cứ mắng cho thỏa thuê đi, sớm muộn gì cũng cỏ lúc các người phải khóc.

“Rầm!”

Lúc này, cửa phòng chợt mớ ra.

Một người đàn ông trẻ trung mặc tây trang mở cửa bước vào.

Thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, quần áo rất trang trọng.

Anh ta vừa bước vào, ngay lập tức, vợ chồng Triệu Cưỡng tỏ ra cung kính, đứng.

lên.

“Tiêu Nham, bên Triệu Xứ nói thế não?”

Người đàn ông trước mặt là thư ký của Triệu Xứ, là con trai của em họ hàng xa của vợ Triệu Cường.

Dù sao cũng có chút quan hệ Là anh họ hàng xa của Triệu Nhất Phảm, Đúng là Triệu Cương đã nhờ anh ta, muốn thông qua mối quan hệ với Triệu Xứ, khơi thông một chút, ít nhất không thể để công ty cứ đóng cửa thế này.

Tiêu Nham cười gượng lắc đầu.

“Dượng, ngại quá, ban nãy Triệu Xứ cũng dùng cơm ở đây, vốn dĩ cháu cứ nghĩ ông ta sẽ xuống đưới nhưng hôm nay Triệu Xứ cũng phái đi với một vị khách quan trọng.

Thật sự rất bận rộn, báo sớm với dượng là không cần phải đợi ở đây nữa!”

“Dượng biết Triệu Xứ sẽ không đến đây nhưng mà Tiêu Nham, dượng có thể lên đó được không, ít nhất là kính một ly rượu, thể hiện thành ý của chúng ta!”

Nét mặt Triệu Cương đau khổ.

‘Ông ta biết như vậy thì sẽ không lịch sự.

Nhưng thật sự không còn cách nào khác, nếu ông ta không thể móc nổi được.

quan hệ này.

Đắc tội với ông trùm trong Kim Lãng, mình sẽ xong đời ngay.



‘Cho nên, Triệu Cương đang giấy dụa hấp hối.

“Đúng đó anh Tiêu Nham, nếu anh có thể giúp thì nhất định phải giúp gia đình em”

‘Giờ đây, Triệu Nhất Phàm luôn lạnh lũng cũng không thể không cầu xin Tiêu Nham.

Tiêu Nham chí thớ dài: “C6, dượng, cháu hiểu tâm trạng cúa mọi người nhưng thật sự không được! Chỉ bằng chờ sau này có thời gian, cháu lại hỏi giúp mọi người”

Nói thì nói vậy.

‘Nhưng nếu không thể xử lý chuyên hôm nay thì nào còn sau này.

Triệu Cương cũng nhận ra.

Không phải Triệu Xứ bận không đến được mà là không muốn giúp đỡ.

Dù sao tắc rối lần này quá lớn, đây là nhà họ Từ đó.

Nhìn tia hy vọng cuối cùng tan biến.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên m đạm.

“Tinh yêu anh dành trọn nơi cuối chân trời rộng lớn.

Non cao vời vợi có hoa nở dưới chân ta đi.

Giai điệu thế nào mới là giai điệu uyển chuyển nhất.

Tiếng ca thể nào mới là tiếng ca thoải mái nhất”

Lúc này, nhạc chuông bài “Bản sắc dân tộc rực rỡ nhất”

của điện thoại Trần.

Hạo vang lên, Trời! Không biết là thiết lập từ khi nào nữa! Sao lại thành thế này! Mà ca khúc dùng để nhảy quảng trường này làm bầu không khí trong phòng tiêng trở nên bối rối.

Khóe miệng Triệu Cương run rẩy, Nhóm Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều thì nhìn Trần Hạo với ánh mắt cực kỳ khinh thường, “Mẹ ơi, người kiếu gì thế này, quê mùa quá đi!”

Lâm Kiều quát lên.

Bên kia, Trần Hạo đã nhấc máy.

Là số lạ.

“Alo?”

“Lâ cậu Trần đúng không ạ? Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên.

Trần Hạo vừa nghe là biết, chẳng phải đây là giọng của Hoàng Vĩ Dân à.

Cục trưởng Cục quản lý kinh doanh – Hoàng Vĩ Dãn! “Là tôi”

“Gọi điện thoại cho cậu, tôi có hơi mạo muội nhưng mà là thế này, cậu Tiần.

Hôm nay, chúng tôi và những người quản lỷ của các khu vực khác nhau chuẩn.

bị thảo luận về những khu vui chơi mà cậu đã đầu tư và vấn đề thành lập công in hói cậu một câu, cậu có thời gian không ạ, nếu cậu có thời gian, chúng tôi đều hy vọng cậu có thế đích thân đến đây!”


Hoàng Vĩ Dân cười nói, *Öồ,cót”


“Trần Hạo thầm nghĩ đã được kha khá rồi nên qua xem thử.


“Vậy thì tốt quá, cậu Trần, bây giờ chúng tôi đang ở Khách sạn Phượng Hoäng, cậu ở đâu, tôi để tài xế đến đón ngài?”


*À? Khách sạn Phượng Hoàng? Bảy giờ tôi cũng đang ở Khách sạn Phượng Hoàng đây!”

Advertisement
';
Advertisement