Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Tốt quá.

Cậu cũng dùng cơm ở khách sạn Phượng Hoàng, Tôi qua kính cậu một ly”

Khụ khụ.

Nếu nói kính rượu thỉ phải là Trần Hạo qua mời mới đúng, dù sao thì Hoäng Vĩ Dân cũng là bậc cha chú.

Nhưng mà nếu ông ta đã nói vậy thi cũng uống một chén vậy.

Anh cũng không thế không nế mặt Cục trưởng Hoàng được, nên đảnh nói số phòng cho ông ta biết.

Cùng lầm thì sau này tăng thêm đầu tư.

Bên này, Trần Hạo vừa cúp điện thoại.

Đám người Triệu Cương thì vẫn nhìn châm chảm Trần Hạo một cách khinh bỉ.

*Không tin được loại người này côn có bạn bè ở khách sạn Phượng Hoàng!”

*Đúng vậy, còn bày đặt làm bộ làm tịch!”

Đám con gái lạnh lùng cười.

Vị trí của Tiần Hạo trong làm đám con gái rớt không phanh.

Đúng vậy, cho dù Trần Hạo trước kia là con nhà giàu khiêm tốn hay là trúng xổ số cũng được.

Anh ta cũng đều thật sự có tiền.

Ở cùng anh ta, biết đầu cũng có thế hưởng được vài thứ tốt đẹp.


Nhưng mà bây giờ, Trần Hạo chẳng qua chỉ là một gã trai bao.

Còn được yêu.

thương thì có tiền tiêu xài, đợi người ta chơi chản rồi thì để xem Trần Hạo cậu còn là cái thá gi Chẳng là cái thá gì cả? Cho nên, thái độ của tất cả mọi người nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.

Nhưng lúc này đây.

‘Cửa gian phòng hạng sang đột ngột mở ra.

Một toán người khoảng chừng hai ba chục người, đều là đàn ông trung niên âu phục giày da bóng bấy.

Trên tay mỗi người là một chén rượu, đứng ngoài cửa.

Triệu Cương phút chốc ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

Kể cả Triệu Nhất Phàm và bạn bè cô ta, ai nấy mặt mí thẳng.

tũng đều hết sức căng Đây là tình huống gì chứ? “Đây đây đây… Cục trưởng Hoàng?”

“Tổng Giám đốc Mã, Tổng Giám đốc Lý, sao lại là các vị?”

Giọng nói Triệu Cương có chút run rẩy.

Hai mươi mấy người này, có ai không phái là những nhân vật tiếng tăm vang đội cúa phố Kim Lãng.

Ngay cả Hoàng Vĩ Dân Cục trưởng quản lý kinh doanh cũng có mặt.

Kể cả nhân vật lớn trong mắt Triệu Cương là Triệu Xứ cũng đang đứng ở cuối hàng, tay nâng ly rượu.

Bọn họ đều đến đây để mời rượu mình sao?.

Trong đầu Triệu Cương xuất hiện một loại ảo giác.

“Mời ngồi, mời ngồi!”

‘Vợ chồng Triệu Cương kích động la lớn.

*Ông này, không cần phải khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến mời một chén tượu rồi Hoàng Vĩ Dân hơi hạ thấp người, tỏ vẻ tốn trọng Triệu Cương.

Sự tôn trọng này không phải là giành cho Triệu Cương, mà là bởi vì nế mặt Trần Hạo mà thôi.



*Gậu Trần, chúng tôi đến mới cậu một lyi”

Hoàng Vĩ Dân bưng chén rượu, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dẫn toán người đi thẳng đến trước mặt Trần Hạo.

Nâng chén rượu uống cạn một hơi.

“Cậu Trần, chúng tôi kính cậu!”

Phía sau Hoàng Vĩ Dân, có Tổng Giảm đốc phát triển các hạng mục lần này, còn có quản lí thương đoàn, tất cả cùng nâng ly, uống cạn.

Trần Hạo lúc này có chút ngẩn người.

‘Vốn nghĩ là chỉ có mỗi một mình Hoàng Vĩ Dân đến, còn nghĩ sẽ nhờ ông ta giúp chuyện của Triệu Nhất Phàm.

Nhưng Trần Hạo không ngờ, có đông người cùng đến như vậy.

Trần Hạo không dám thất thổ, Anh cũng rót rượu mời lại.

Mà một màn này.

Khiến cho Triệu Cương há hốc mồm.

Triệu Nhất Phâm căng thẳng đến mức toàn thân cứng đỡ.

Lâm Kiều miệng há rộng đến mức có thể nhé vừa một cái trứng gà.

Không sai, chính bọn họ đã áp đặt cho Trần Hạo cái danh trai bao.

Nhưng mà giờ đây, hội trưởng thương đoàn Kim Lăng – Hoàng Vĩ Dân danh tiếng lừng lẫy cũng đến mời rượu anh.

Trong miệng lại còn một tiếng cậu Trần hai tiếng cậu Trần.

Chuyện nảy nói lên điều gi? Trần Hạo không phải là một trai bao tầm thường, phải biết rằng Hoàng Vĩ Dân.

chính là một người eó uy quyền ở phố Kim Lãng! “Cậu Trần, đợi tàn tiệc ở đây, trân trọng mời cậu đi lên một chuyển, cùng bàn việc kia!”

Hoảng Vĩ Dân thân thiết nắm tay Trần Hạo.

Người này vung tay một cái, trong một đêm có thể vực dậy không biết bao nhiêu doanh nghiệp lớn nhỏ ở phố Kim Lãng.

Kinh tế ở phố Kim Lãng, không biết dinh dáng đến bao nhiêu tầng lớp.

Chỉ cần Trần Hạo kí tên một cái là xong, Một cậu ấm ở trên vạn người, nhưng trước sau không hề kiêu ngạo, đối đãi với ai cũng hết sức lễ phép.

Hiếm có, hiểm thấy! Dứt lời, Hoàng Vĩ Dân đưa người rời đi.

Trong gian phòng hạng sang, không khi đột nhiên trầm lắng hẳn, không ai nói lời nào, mọi người đều chãm chủ nhìn Trần Hạo.

‘Vốn nghĩ Triệu Xứ rất lợi hại, cũng rất kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ xem ra, nhân vật lợi hại thật sự, chính là chàng thanh niên trước mặt.

‘Vợ chồng Triệu Cương nghĩ thầm.

“Trần Hạo, bọn họ gọi cậu là gi? Gọi là cậu Trần?”

Lâm Kiều khó khăn nuốt nước bọt.

Triệu Nhất Phàm cũng đổ mồ hôi hột nhìn Trần Hạo.

“Chỉ xưng hô thôi mài Trần Hạo thản nhiên cười nói.

Trần Hạo cũng không muốn vỡ vịt, nhưng mà sự việc lúc nãy, Trần Hạo cũng bị bất ngờ đến mức có chút xấu hổ.

“Không lẽ Trần Hạo chính là cái cậu Trần kia của Tập đoàn Kim Lãng?”

“Cậu Trần? Cái cậu Trần của cả khu phổ thương mại Kim Lãng? E rằng đúng là như vậy mới khiến Hoàng Vĩ Dân cung kính như thế nhỉ?”

“Không thể nào, sao có thể như vậy được, Trần Hạo đâu có giàu đến mức đỡ?”

Đám người đoán giả đoản non, Lâm Kiều cảm thấy thật khó tin.



Nếu quả đúng là như vậy, chắc cô ta chết quách đi cho xong.

“Cám ơn chú Triệu cô Triệu đã thiết đãi, chuyện này dù sao cũng xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật bạn gái của người anh em của cháu, để cháu đi giải quyết.

Cháu xin phép lên kia một lát!”

Nếu Trần Hạo còn tiếp tục ở lại, e răng sẽ bị mọi người dò xét, không được tự nhiên.

Anh chính là mượn cớ để đi ra ngoài.

Còn về chuyện các cô gái bảo anh là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng, Trần Hạo không khẳng định cũng không phủ định.

‘Sau khi ra ngoài, anh cấp tốc gọi điện thoại cho Lý Chẩn Quốc, nhờ ông ta ra mặt làm người hòa giải, cho mọi chuyện trôi qua nhẹ nhàng.

Lý Chẩn Quốc vô tư đồng ý.

“Nhất Phàm, con có nhầm không? Con nói cậu ấy là trai bao?”

Triệu Cương hối hận nói.

Sớm biết, ông ta đã không buông những lời châm biếm.

Không ai biết, lúc Hoàng Vĩ Dân hơi cúi đầu trước mặt Triệu Cương, ông ta kích động đến mức sắp đái trong quần.

*Không thể nào đâu, chắc chắn có ấn tình.

Trần Hạo sao có thế là cậu Trần của phổ thương mại Kim Lãng được.

Hơn nữa hôm nay đắc tội nhà họ Từ, đâu thể chỉ nhờ một câu nói của cậu ta là giải quyết được?”

Triệu Nhất Phàm nhỏ giọng nói.

Rõ ràng, nếu việc này là thật thì quá sức là chấn đông.

Đúng lúc này, điện thoại di động cúa Triệu Cương reo vang.

Nhìn dãy số trên màn hình, ông ta hết sức mừng rỡ, “Là tôi, là tôi.

Xin chào! Vâng vãng vâng! Hả? Ông nói gì? Vậy tốt quá, cám ơn, Võ cùng cảm ơn!”

Nồi xong, Triệu Cương phấn chấn cúp máy.

Mọi người đồng loạt nhìn ông ta Triệu Cương nói: “Nhất Phàm, lăn này chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi.

Thật đó! Trần Hạo, không, là cậu Trần mới đúng, chính là quý nhân cúa chúng tat Vừa rồi một vị tiền bối trong thương đoàn gọi điện đến, nói chuyện này đã có một nhân vật cỡ bự ra mật, giải quyết một cách tốt đẹp!”

Triệu Nhất Phảm nghe xong thì co rúm, không còn chút sức lực ngồi trên ghế.

Tất cả trước giờ đều là do Trần Hạo giải quyết, cậu ta thật sự rất có năng lực! Nhưng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trần Hạo rốt cuộc là ai? Ai ai cũng mang một nỗi băn khoăn trong lòng, không gạt đi được.

Trần Hạo đã đi sang phòng kia rồi.

Vừa rồi anh gọi cho Lý Chấn Quốc để giúp những người bạn kí túc của Từ Hà, bao gồm nhà của Triệu Nhất Phâm và Lâm.

Kiều.

Còn về phần hội của Hứa Siêu và Hứa Nam, Trần Hạo không quan tâm, không muốn quản, bởi vì bọn họ đâu có quan hệ gì với mình? Trần Hạo không tiếp tục nghĩ đến việc này nữa, đi vào gian phòng kia, cùng đảm người Hoàng Vĩ Dân uống rượu.

‘V& chuyện quan trọng mà Hoàng Vĩ Dân nói đến, chính là mời Trần Hạo đến tham dự buổi khởi công các hạng mục giải trí quan trọng.

‘Chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, Trần Hạo không do dự nhận lời.

Lúc quay lại trường học đã găn mười một giờ.

Anh nâm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.


“Ting tỉng!”


Âm báo Wechat vang lên liên tiếp mấy tiếng.


“Trần Hạo Trần Hạo, ngủ chưa? Sáng sớm ngày mai gấp nhau ở căn tìn phía tây trường, tớ có chuyện quan trọng muốn nóit Không cần trả lời!”


Nhìn qua, chính là tin nhản của Tô Đồng Hân

Advertisement
';
Advertisement