Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

Trần Hạo vừa mới định đứng lên thì phát hiện một đám người ở căn tin đang kinh ngạc trố mắt nhìn minh.

Đặc biệt là mấy người vừa mới thảo luận về biệt thự Vân Đỉnh.

Lúc nãy Trần Hạo mải mê nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào mà quên mất bản thân đang ớ đâu.

Những lời đó dọa đám người kia ngây người.

“Xiiili!’ Không biết ai là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, phì cười. Truyện Gia Đấu

“Me ơi, tên ngốc này còn đòi đi thăm quan biệt thự Vân Đỉnh cơ đấy?”

“Ha ha ha, không lẽ áp lực các môn học kinh khúng đến mức làm sinh viên điên hết rồi sao?”

“Còn là khách VIF, quỷ tiếp khách còn được, ha ha ha!”

“Tên ngốc…”

Mọi người cười tần rần.

Có người không e dè châm chọc Trần Hạo.

Trần Hạo sờ sờ cầm, chí có thể lắc đầu cười khổ, tình huống này cũng không Ra khói cổng trường, Trần Hạo lái xe đi đến biệt thự Vân Đinh tọa lạc dưới chân núi, đại sảnh tòa nhà triển lãm hiện ra trước mắt.

Ngay cửa ra vào.

Bị hàng tá xe sang bao váy.


Người ra vào nườm nượp.

Đứng ở cứa, Trần Hạo phát hiện có hai lối vào.

Một lối vào cho khách VIP, một lối vào cho khách phổ thông.

Đương nhiên, khách hàng phố thông ở đây cũng không phải dạng tầm thường gj, chí là nói vậy để so sánh mà thôi “Ôi? Hoàng Vĩnh Hảo đâu rồi? Không phải nói đợi mình ở lối vào sao?”

Trần Hạo chẳng nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Hay là còn một lối vào khác cho khách VIP? Trần Hạo nghĩ ngợi một chút, rồi định nhấc chân đi vào.

“Trần Hạo?”

Lúc này đột nhiên có một giọng nữ từ phía sau vang lên, giọng điệu đầy vẻ hoài nghỉ.

Trần Hạo quay lại, phát hiện một cô gái mặc lễ phục màu đen, dáng người cao ráo nóng bỏng, nhan sắc xinh đẹp động lòng người Không khỏi sửng sốt “Chị Đường Nhiên?”

Cô ta là chị họ của Tô Đồng Hân.

Trong buổi tiệc mừng thọ bà nội Tô Đồng Hân, chính cô ta là người liên tục bát bẻ làm khó anh! ‘Sau khí biết chiếc Lamboghini kia là của anh, vẻ mặt cô ta vô cùng phức tạp.

Chuyện này qua đi rồi, Trần Hạo những tưởng sẽ không gặp lại cô ta sớm như vậy.

V& phần Tô Đồng Hân thì vẫn chưa có gì rổ ràng cả, chỉ là lâu lâu đi án cùng nhau mà thôi.

Nhưng không ngờ mới có mấy ngày đã đụng mặt cô ta ở đây.

Hơn nữa, trước ngực Đường Nhiên là bảng tên ghi: Giám đốc thiết kế, Đường Nhiên! Ôi trời, tòa biệt thự Văn Đỉnh này là do có ta thiết kế? Đã biết Đường Nhiên rất giỏi, rất lợi hại, còn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng không.

ngờ cô ta lại tài giỏi đến mức này.

Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ.



Hai mươi lãm tuổi.

Dưỡng như rất hài lòng với biểu cảm của Trần Hạo, Đường Nhiên cười nhạt: ‘Ha ha, hôm nay là ngày triển lãm biệt thự Vân Đính, cậu đến làm gì?”

“Tôi đến…”

“Đừng nói với tôi cậu đến tham dự triển lãm, đến nhìn nhìn cho vui thôi, chứ tôi nói thật, tòa biệt thự này cậu mua không nổi đâu! Tôi biết cậu trúng xổ số mấy trăm triệu, mua một chiếc siêu xe, nhưng mà căn biệt thự này cậu đừng mơ đến.

Không biết cậu còn bao nhiêu tiền, nểu cậu muốn mua nhà, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài căn giá bình dân!”

Không đợi Trần Hạo nói hết câu, cô ta đã tháo mắt kính, lạnh lùng nói vậy.

Đúng vậy, lần trước lúc thấy con xe hai mươi triệu, Đường Nhiên đã thật sự thất kinh.

Thậm chí còn nghỉ ngờ Trần Hạo có phải nhân vật kia? Kết quả là không phải, Trần Hạo chỉ là một tên nhà nghèo giàu lên nhờ trúng xổ số.

Còn làm cho cô ta vì anh mà hối hận gần chết.

Bây giờ nghĩ lại thật nực cười, lúc đó cô ta thậm chí còn nghĩ tranh giành Trần Hạo với em gái c ta nữa! Nôn nôn nón! ‘Đều phải nón ra hết! “Tôi chỉ muốn xem thôi!”

Trần Hạo biết Đường Nhiên coi thường mình, ý tứ trong lời nói cúa cô ta chính là như vậy.

Anh không muốn dây dưa với cô ta, chỉ nói qua loa như vậy.

“Ha ha, xem cho biết thì còn được.

Ngoài ra, dù gì cậu cũng là bạn trai của em gái tôi, tôi cũng có ý tốt nhắc nhở cậu.

Cậu không nên so sánh bản thân mình với những cậu ấm cô chiêu khác, gia định người ta có tài sán, so với cậu mạnh hơn nhiều.

Còn cậu, miệng ăn núi lở, số tiền đó sớm muộn gì rồi cũng xài hết.

Nói thật, dựa vào năng lực của cậu, tôi không tin cậu nuôi nối em gái tôi!”

Đường Nhiên kiêu ngạo như một con chim khổng tước.

Đúng, Trần Hạo câu lợi hại trúng số mấy chục triệu, còn lái chiếc xa Lamboghini hai chục triệu.

Nhưng về sau biết rõ sự tình, Đường Nhiên thấy Trần Hạo não tàn, dại đột kinh khủng.

Ngoài ra không có cảm xúc gì khác.

Cho nên vừa gặp mặt liền tuôn cho Trần Hạo một tràng như vậy.

Trá lại hết sự mất mặt lần trước.

“Nhiên Nhiên, đây là người em rế trúng xố số đó sao? Nhìn bề ngoài cũng đẹp trai! Nhưng sao lại hành sự như vậy chứ?”

“Nhưng mà, nhìn cậu ta rất khép nép, hình như chưa từng đến nơi nào lớn như.

vậy, cũng không quen biết nhiều nhân vật máu mặt? Haizz, cũng khó trách, những người quen sống trong nghèo khó, xuất thân từ nông thôn, không hiểu biết nhiều đột nhiên có nhiều tiền như vậy, khó tránh khói hành xứ kiểu trọc.

phút”

*Đúng vậy, đợi lúc cậu ta tiêu hết tiền rồi sẽ hối hận không kịp.

Đển lúc đó cũng không kịp nữa rồi, không lo nâng cấp bản thn, mà lại tiêu những một trăm ngàn tham dự những hoạt động xa hoa này, có đáng không?”

Là một nam hai nữ đứng sau Đường Nhiên.



Hai cô gái quả thực xinh đẹp, có thể so sánh ngang với Đường Nhiên, người nam cũng rất đẹp trai, ra dáng con nhà giàu Bọn họ dường như đều trạc tuổi nhau, khoáng hai lãm hai sáu tuổi Những người kia thấy Đường Nhiên khinh thường Trần Hạo như vậy thỉ cũng tự.

nhiên tỏ thái độ coi thường anh, không nể nang gì mà chọc nguấy anh.

Làm cho Đường Nhiên có chút mất mặt “Trần Hạo, không phải cậu mới tiêu hơn một trăm nghìn mua vé đến đây đó.

chứ? Đồng Hân đâu? Nó biết không?”

Đường Nhiên lạnh lùng chất vấn.

“Biết, hôm qua chúng tôi ăn cơm cùng nhau nhưng mà cô ấy có việc nên hôm nay không cùng đến! Còn về vé thì không phải là do tôi mua!”

Lời này là thật, mấy hôm nay Trần Hạo thường xuyên ăn cơm với Tô Đồng Hân, cũng muốn dẫn cô đến tham dự, nhưng cô đến ngày, cơ thể khó chịu nên không thể tham gia được! Vé là do Hoàng Vĩnh Hào sắp xếp, đương nhiên Trần Hạo không cần phải mua.

“Trời đất ơi, con người cậu thật khiến người ta sốt ruột!”

Nói thật, Đường Nhiên muốn mắng cho Trần Hạo xấu hổ mà tự lui.

Nhưng mà cho dù trong mắt cô ta Trần Hạo có nghèo mạt cỡ nào thì Trần Hạo cũng là bạn trai Đồng Hân, đánh chó cũng phái ngó mặt chú chứ? Cho nèn Đường Nhiên cố nhịn xuống, nhìn Trần Hạo vấn đang cố chấp muốn tiến vào tham quan.

Lập tức nói: “May cho cậu hôm nay gặp tôi, như vậy đi, tôi có giữ mấy tấm vé mời, ngoại trừ vài người bạn thì tôi cho cậu một tấm nữa, cậu đi vào cùng mấy người bạn của tôi.

Nhớ là đừng nói gì lung tung đó”

Đường Nhiên dặn dò như vậy rồi không kiên nhẫn ném tấm vé về phía Trần Hạo.

Thán là Giám đốc, dĩ nhiên trong tay cô ta có nhiều vé mời.

“Phương Tỉnh, Từ Na, Vương Soái, lát nữa đi vào tôi phải thuyết trình về biệt thự.

Vân Đỉnh, các cậu mang cậu ta theo giúp tôi! Câu ta không biết gì cả đầu!”

Đường Nhiên nói.

“Nhưng mà lát nữa tôi còn muốn gặp vài người bạn trong giới kinh doanh, mang cậu ta theo… Haizz, được rồi, lát nữa tìm cho cậu ta một chỗ để cậu ta ngoan ngoãn ngồi!”

‘Vương Soái khó xứ.

‘Sớm biết anh đã tự mua vé rồi, trăm mấy chục nghin chẳng là gi với anh.

Nhưng mà, có quan hệ với Đường Nhiên thế này, anh cũng không cần phải tốn tiền làm gì Mà tình hình anh bây giờ giống như đi lậu vậy, thật mất giá Nhưng mà đành phải đồng ý.

“Vương Soái, lát nữa cậu đi gặp ai thì dẫn chúng tôi đi gặp gỡ làm quen với, được không? Phương Tỉnh, Từ Na đều là những cô gái đẹp, giờ này lại cam tâm trạng nguyện ở bên, chủ động tiếp cận Vương Soái “Được rồi, được rồi, mang cậu ta vào trước rồi tính tiếp, haizz!”

Đám người ai oán chuẩn bị tiến vào.

Trần Hạo không ngờ chỉ đến thám quan mà gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng mà, bởi vì Đường Nhiên đã dặn dò đám người Phương Tỉnh như vậy, Trần Hạo cũng không tiện tử chối.

Liền cầm vé đi vào trong theo lối vào dành cho khách VỊP.

“Mẹ nó! Cậu bệnh sao, quay lại cho tôi Đường Nhiên thấy Trần Hạo đi vào theo lối dành cho khách VỊP thì tức giận đến mức không kiểm soát được lời nói “Đó là lối vào dành cho khách VIF; dành riêng cho những nhân vật giàu có bậc.


nhất tính Giang Nam, não cậu bị úng hay sao vậy”


Phương Tinh cũng gấp gáp đến mức mắng mó Trần Hạo không ngớt.


“Ồ, thì ra mọi người không được đi lối này à!”


Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu…

Advertisement
';
Advertisement