Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong

“Trần Hạo, cậu bị ngốc hả? Dường như ba năm học của cậu uống phí cả rồi.

Đừng có ngây người ở đó, nhanh chóng theo bọn Vương Soái, Phương Tỉnh vào trong đi.

Thật là, không hiểu sao em gái tôi lại thích tên ngốc như cậu!”

Đường Nhiên nghiêm mặt nói Cô ta không muốn nói gì thêm về chuyện này nữa.

Trần Hạo bây giờ cũng rất bối rối, đành không quan tâm Hoàng Vĩnh Hào nữa mà đi theo bọn Vương Soái vào trong.

Lổi vào cho khách VỊP và lối vào cho khách phổ thông dẫn đến những khu vực khác nhau.

Lối vào cho khách VỊP sẽ dẫn đến hàng ghế đầu của sảnh triển lãm.

Còn lối vào dành cho khách phổ thông như Trần Hạo sẽ dẫn đến những chỗ.

ngồi ở phía sau.

*Ô? Vương Soái, là cháu sao? Sao rồi, ba cháu dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Chú Lý, chú cũng đến ạ? Khỏe ạ, đều khỏe cả! Ba cháu vẫn thường hay nhắc.

đến chú!”

Vương Soái vừa vào, quả nhiên gặp không ít người quen, một người đàn ông trung niên nhìn thấy anh ta đã đến nói chuyện.

*Đúng rồi Vương Soái, hai cô gái đẹp đi cùng cháu người nào là bạn gái cháu?”

“Hai cô ấy đều là bạn học của cháu, cháu chưa có bạn gái đâu chú Lý!”

‘Vương Soái cười Đồng thời vấy tay chào một người quen khác.


Nói thật, quen biết nhiều người như vậy cũng là một loại kiêu ngạo, ở đâu cũng thế hiện được vị trí của bản thân.

“Chào ngài Lý Vọng Phong! Cháu đã đọc được phần giới thiệu của chú trên thời báo kinh tế Kim Lãng!”

Phương Tinh chính lại tóc tai, vô cũng đoan trang dịu dàng chào hói.

*Đều là chứt chuyện nhỏ.

Nhưng mà Vương Soái này, chú phải nhắc nhở cháu, hôn nhân là chuyện quan trọng nhất đời người, cháu tuyệt đối không được bó.

lỡ người có giá trị, nếu không sẽ hối hận đấy!”

Nói xong, Lý Vọng Phong còn bắt tay hai người Phương Tỉnh.

Lý Vọng Phong mở một chuỗi nhà cung cấp sản phẩm nhà bếp và phòng tảm, tuyệt đối không nên coi thường ông ta, kinh doanh cũng rất khấm khá.

“Chú Lÿ, lời chú dặn cháu đều ghi nhớ.

Đúng rồi, Minh Phi không đến cùng chú sao?”

“Cái con bé nhà chú, gặp vài người bạn đại học Giang Nam nên đi chảo hỏi rồi.

Sinh viên năm ba rồi nhưng còn khờ lắm.

Thật khiến chú không yên tâm.

Chú thật muốn tìm cho nó một người bạn trai tốt.

Ấy, nó quay lại rồi!”

Lí Vọng Phong cười nói.

“Con gái, mau chào anh Vương Soái và hai người bạn xinh đẹp của anh ấy đii”

“Chào anh Vương Soái, chào hai chị đẹp!”

Lý Minh Phi cười nói.



Dáng người cô ta cao ráo, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc một bộ đồ hiệu bó sát người, vô cùng gợi cảm.

Lúc này, Lý Minh Phi mới nhìn phía sau Vương Soái, phát hiện Trần Hạo trong bộ đồ không mấy giá trị.

Lý Minh Phi không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Xin chào!”

“Ö, chú không để ý, vị này là?”

Lý Vọng Phong giờ này mới kịp phán ứng “À, chú Lý, tên cậu ta là Trần Hạo, Giám đốc Đường Nhiên nhờ cháu dắt cậu ta vào thăm cho biết, tới từ vùng tỉnh lẻ, trước giờ không được đến những nơi ‘sang trọng như vậy!”

‘Vương Soái gãi đầu.

Đúng thật là mất mặt Sao mình lại mang theo hạng như cậu ta vào đây chứ? Trần Hạo bị Vương Soái mía mai một câu.

Nhưng không ngờ Lý Vọng Phong lại đưa mắt nhìn anh rồi đưa tay lên, tướng là bắt tay chào hỏi mình, nếu không bắt lại thì thật không phải phép.

Trần Hạo gật đầu cười với ông ta rồi nâng tay lên bắt tay ông ta.

Không ngờ… “Được tồi Vương Soái, hôm nay cháu theo chú đi, ngồi cạnh chú Lý nè!”

Không ngờ Lý Vọng Phong người ta dời ánh mắt khói Trần Hạo, đưa tay kéo.

cánh tay Trần Soái lại ngồi xuống gần chỗ öng ta.

Không thèm nhìn Trần Hạo lấy một cái.

Cánh tay Trần Hạo vẫn còn chơi vơi ở giữa không trung, thật mất mặt.

Lý Minh Phi thì không có tỉ hứng thú nào với Trần Hạo, nên đi qua phía còn lại của Lý Vọng Phong ngồi xuống.

“Haizz! Thật mất mặt, còn không mau bỏ tay xuống, cậu cũng không xem thứ.

ông Lý là ai, làm sao đi bât tay kẻ vô danh tiểu tốt như cậu.

Cậu tướng cậu được nể mặt như Vương Soái châc!”

Phương Tỉnh cạn lời.

“Đúng đấy, đúng đấy.

Nhưng mà Phương Tỉnh, có một câu này thật đúng, người không có khí chất thì mãi mãi không có khí chất, có nhiều tiền cũng không mua.

được khí chất.

Nhìn Vương Soái mà xem, nhà có tiền lại đối nhân xử thế khéo.

léo.

Ai như Trần Hạo, trúng xổ số cũng đâu nên cơm cháo gì?”

Từ Na cũng lắc đầu nhìn Trần Hạo câm nín.

Con người, nếu không biết thân biết phận, thì khác gì con cá? Hai người đều nghĩ vậy.

Nói thật, Trần Hạo ức nghẹn lắm, cảm giác mình thì nhiệt tình mà bị người ta giội cho một gáo nước lạnh chẳng dễ chịu gì.

Nhưng cứ phải ngồi xuống đã, mặc kệ hai cô gái đó nói gì thì nói.

Vậy là Trần Hạo yên vị Dĩ nhiên là ngồi hàng ghế sau.

Lúc này Lý Minh Phi quay đầu lại, thấy Trần Hạo ngồi ngay phía sau mình cô ta liền nhiu mày.

Sau đó cô ta đúng dậy đi qua chỗ Vương Soái, cười nói chúng ta đổi chỗ đi?”

Anh Vương Soái, “Hả? Sao lại đổi? Có Trần Hạo ngồi sau em không phải rất tốt sao?”

‘Ây da, không muốn đâu, đổi đi mà!”



“Được tồi được rồi, tuy rắng Trần Hạo không phải nhân vật tầm cỡ gì, nhưng nhin cũng sạch sẽ mà, không sao đâu!”

“Không mà, anh biết em ưa sạch sẽ mà, ghét nhất là những loại người đó, xin anh đấy!”

Lý Minh Phi cầu xin, như chực khóc.

“Được tồi Vương Soái, cháu đổi chỗ với Minh Phi đi.

Mà cháu nữa, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sau này cháu ít giao du với hạng người không ra gì này đi.

Cháu không nhớ chú đã dặn cháu sao, phải đứng trên vai người khổng lồ mới nhìn xa trông rộng được?”

Lý Vọng Phong lúc nảy lạnh lùng răn dạy.

Hai gia định quan hệ nhiều đời, hơn nữa tính tình Lý Vọng Phong trước nay thẳng thần, dạy dỗ lớp tré cũng rất nghiêm khắc.

‘Vương Soái chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Trần Hạo nghe được câu này thì mặt tái đi.

Tình cờ gặp nhau, cho dù không lịch sự thì ít nhất cũng phải có chút tôn trọng chứ? Gi mà loại người không ra gì? Không lẽ tròng mình không giàu có như Vương Soải thì chính là không sạch sẽ, không ra gì? Phương Tính, Từ Na thì chỉ cười giều, lắng lặng nghe những lời giáo huấn ‘Vương Soái của Lý Vọng Phong.

‘Cảm thấy rằng mỗi câu nói cúa vị doanh nhân thành đạt này giống như chân lý, sẽ có ảnh hưởng lớn tới thế giới quan của bản thân.

Lúc này, người trong hội trường càng ngày càng nhiều.

“Kính thưa quý vị quan khách, hoan nghênh đến với buổi triển lãm bán biệt thự núi Vân Đỉnh.

Tiếp sau đây buổi lẻ sẽ chính thức bắt đầu.

Chúng ta củng nhiệt liệt chào đón các vị quan khách đến từ các thành phố thuộc tỉnh Giang Nam”

“Xin mời, người sáng lập Tập đoàn Hoàng Thị, người giảu nhất Tô Châu, ông Hoàng Hồng Vận và cậu Hoàng Vĩnh Hào!”

“ôm “Cha con nhà họ Hoàng đã đến đây, dựa theo thói quen của cậu Hoàng, có khi nào Hoàng Thị bỏ tám trăm triệu mua biệt thự núi Vân Đỉnh không nhí?”

“Không thể nào, cho dù có giàu hơn nữa, thì tập đoàn của bạn vấn có đối thủ canh tranh lớn.

Muốn cạnh tranh thì phái có tiền.

Ai mà bó ra một lần số tiền tám trăm triệu mua một căn biệt thự về ở chứ? Nên nhớ rằng, một khi cạnh tranh nổ ra thì một nghìn tệ cũng sẽ quyết định thắng thua của hai tập đoàn lớn.

“Nói chuẩn quá, nhà họ Hoàng sẽ không mua đầu.

Tuy bảy giờ họ đứng đầu Tô Châu, nhưng Tô Châu cũng có nhiều tập đoàn lớn, tám trăm triệu này chính là con bài phòng ngựt”

Đám đông xì xăm bản tán.

Dưới những tiếng bàn luận này, Hoàng Vĩnh Hào theo ba tiến vào.

Nhưng mà trên mặt Hoàng Vĩnh Hào hiện rõ dấu bàn tay, dường như mới bị tát.

Trần Hạo hiểu ngay, người đánh anh ta chỉ có thể là ba anh ta.

Nhưng mà tại sao? Là do lúc nãy anh nhắn tin cho Hoàng Vĩnh Hào, nói minh đến mà không thấy anh ta nên đi vào cùng người khác, không cần đợi.

Nói trắng ra, cái tất này là vì anh.

Cùng lúc, Hoàng Vĩnh Hảo cũng nhin quanh tìm Trần Hạo.

Nhưng mà lúc này.


đại sánh mấy trắm con người, sao có thể dễ dàng tìm thấy Trần Hạo đang bị ‘Vương Soái che Khuất phía sau.


“Kế tiếp, xin được long trọng giới thiệu khách quý quan trọng của buổi triển lãm, “Me ơi, Tổng Giám đốc Lý cũng có mặt, không lẽ cũng muốn mua? Cái này thì có khả năng, ở Kim Lăng, Tổng Giám đốc Lý hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh!”


Tiếng xì xào tháo luận lại vang lên.


“Tống Giám đốc Lý sẽ không mua biệt thự này, Vương Soái, cháu biết vi sao không?”

Advertisement
';
Advertisement