Kết thúc điện thoại, ông nói: “Anh phải qua đó một chuyến!” Minh Châu rất bình tĩnh.
Cô hỏi ông: “Đó là con của Lam Tử Mi! Con bé còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại mà, Lục Khiêm, làm gì đến lượt anh quan tâm chứ?”
Cô không có cách nào rộng lượng. Nếu rộng lượng, người bị tổn thương cuối cùng chỉ có cô mà thôi. Lục Khiêm im lặng một lát, ông nói: “Anh nợ Lục Quân!”
Ông đổi chiếc áo sơ mi khác để cô đi ngủ, lại nói thêm việc sáng mai sẽ đưa cô và Thước Thước về thành phố B.
Minh Châu quay lưng về phía ông, không nói gì hết.
Lục Khiêm vẫn rời đi, một lúc sau trong viện truyền đến tiếng nổ máy ô tô. Khóe mắt Minh Châu có một dòng nước mắt rơi xuống.
Cô khóc không thành tiếng.
Nhưng bây giờ cô không còn là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời nữa, dù là khóc cô cũng không được phép khóc quá lâu.
Cô không ngủ được! Cô đứng dậy, khoác thêm cái áo khoác. Đêm mùa Xuân lạnh lo, bên ngoài lại có cơn mưa nhỏ tí tách rơi.
Đứng nhìn từ cửa sổ, đèn đường chiếu lên mặt sông nối thành một đường với bóng tối.
Minh Châu đứng im rất lâu.
Cô không nghĩ gì hết, đầu cô trống rỗng, sau đó cô đi đến phòng khách.
Có một cái bức ảnh cánh đồng hoa được đặt trong ngăn tủ.
Đó là ảnh chụp một nhà ba người bọn họ.
Thước Thước ngồi trên vai Lục Khiêm cười ngượng ngùng đáng yêu.
Minh Châu chỉ thấy mắt mình chua xót.
Cô vội vàng cất bức ảnh đi, không dám nhìn nữa.
Sau đó, cô chỉ thu dọn một ít hành lý để chuẩn bị trời vừa hửng sáng sẽ đưa
Thước Thước về thành phố B. Giữa trưa cô còn có một sự kiện, cô đã xin người ta dời đến vào buổi trưa, cô không thể vắng mặt được.
Giữa đêm Lục Khiêm chạy đến bệnh viện. Manh Manh đang được cấp cứu.
Lam Tử Mi đứng bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Lục Khiêm, cô ta tỏ vẻ yếu ớt: “Manh Manh sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lục Khiêm không quan tâm đến cô ta. Lúc này, một vị giáo sư đi tới nói tình hình cho Lục Khiêm.
Ông ấy nói lúc đứa bé được đưa tới đã bị cảm, sau này phụ huynh phải chăm sóc tốt hơn.
Sau khi Lục Khiêm nói chuyện với ông ấy xong, ông mới nhìn Lam Tử Mi.
Giọng nói của ông lạnh nhạt: “Cô có thể đưa Manh Manh cho bố mẹ Lục Quân nuôi dưỡng, nếu vậy cô cũng có thể lại xây dựng một gia đình mới.”
Lam Tử Mi lặng lẽ nhìn ông.
“Gia đình mới?” Cô ta giơ bàn tay đã gãy lên: “Lục Khiêm, anh nói cho tôi biết đi, một người phụ nữ đã gãy một bàn tay, còn ai muốn nữa? Anh có cần không?”
Lục Khiêm biết cuộc cãi vã này là không thể tránh khỏi rồi. Ông hơi chán ghét với sự dây dưa của Lam Tử Mi.
Ông dựa vào tường, châm một điếu thuốc nói nhẹ: “Tôi không thể! Lý do không phải vì cô đã bị gãy một tay mà vì tôi không có tình cảm với cô!”
Khuôn mặt Lam Tử Mi đầy sự hận thù. Vì sao chứ?
Rõ ràng cô ta và Lục Khiêm sinh ra là dành cho nhau, nhưng ông lại không cần cô ta.
Nhưng không sao hết, cô ta vẫn còn Manh Manh.