Có đứa bé này, Lục Khiêm sẽ mãi luôn sống dưới sự áy náy.
Lục Khiêm đứng ngoài phòng bệnh nhìn Manh Manh.
Manh Manh lớn hơn Thước Thước một hai tuổi, khuôn mặt khá giống Lục Quân.
Khi trời đã rạng sáng, Manh Manh cũng tỉnh lại.
Cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn Lục Khiêm, giọng nói cứ như con mèo nhỏ: “Chú.”
Lục Khiêm sờ đầu cô bé.
Ông dịu dàng nói: “Không có chuyện gì hết! Manh Manh ngủ một giấc là tốt rồi: Manh Manh nghe lời nhắm mắt lại. Khuôn mặt nhỏ bình tĩnh mà đáng yêu.
Lục Khiêm lại nói chuyện với bác sĩ, lúc này điện thoại di động vang lên, đó là số điện thoại riêng của Lục Viên.
Ông tưởng rằng bà cụ lại muốn mắng ông
Chút nữa rồi giải thích sau, ông không nghe máy.
Ông lại nhìn Manh Manh đã ngủ, các chỉ số cơ thể cũng bình thường. Lục Khiêm đứng dậy.
Lam Tử Mi đứng bên cạnh cửa, khuôn mặt hiền lành xinh đẹp kia mang theo †oan tính.
Lục Khiêm nói nhẹ: “Điều kiện của bố mẹ Lục Quân rất tốt, cho Manh Manh qua sống ở nhà họ Lục là một lựa chọn rất tốt. Cô suy nghĩ cho kĩ đi!”
Lam Tử Mi cười nhẹ.
Chỉ đơn giản là ông muốn đẩy cô ta qua thành phố T thôi!
'Trừ Manh Manh, bọn họ còn không tính là bạn bè.
Lục Khiêm không nói nhiều trực tiếp lái xe về Lục Viên.
Đến Lục Viên, ông không thấy Minh Châu và Thước Thước đâu.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ nhỏ bị viêm ruột thừa, đã đưa đến bệnh viện rồi!"
Lục Khiêm cứng người.
Ông gọi cho Minh Châu ngay lập tức, sau khi gọi được, ông hỏi ngay: “Bệnh viện nào?”
Ông cứ nghĩ là cô sẽ khóc, sẽ làm loạn với ông.
Nhưng Minh Châu rất bình tĩnh nói tên địa điểm rồi cúp điện thoại.
Không thừa một chữ.
Trong lòng Lục Khiêm thấy rất thất bại, giờ phút này thậm chí ông còn không biết phải giải thích với Minh Châu như thế nào, dù ông có bao nhiêu lý do đi nữa cũng không thể thay đổi được chuyện cô phải một mình đưa Thước Thước đi bệnh viện.
Ông chạy đến bệnh viện.
Thư ký Liễu đã đến trước ông, thấy Lục Khiêm đến, anh ta đầy mồ hôi chạy. đến.